Edit: Phonggg
Tiền triều ngày đó, Phạt Vũ Vương từ nhỏ đã theo lão sư giỏi nhất triều đình học vẽ tranh thủy mặc và thư pháp. Lúc cậu mười ba tuổi, trước khi lão sư cáo lão hồi hương đã nói lại rằng Phạt Vũ Vương tài năng thi họa không hề thua ông. Bình thường vào những khi rảnh rỗi, Phạt Vũ Vương cũng vẽ vài bức họa hay viết vài cuộn tranh chữ, xem như việc tiêu khiển.
Hiện giờ xuyên tới thời hiện đại, dù cho cậu có cố gắng tìm kiếm khắp nơi như thế nào thì trong kiến thức lịch sử đều không tìm được dấu vết của mình. Thời gian còn học sơ trung, cậu thậm chí vì chuyện này mà đến tìm thầy dạy lịch sử, nhưng thầy giáo lại chắc chắn khẳng định rằng không có bất cứ một tài liệu nào chứng minh rằng trong lịch sử có vị vua tên là Phạt Vũ Vương. Sự tồn tại của mình bị phủ nhận hoàn toàn, đổi là ai đều sẽ khó chịu cả.
Cho đến về sau, chính cậu cũng cũng có điểm khó chịu. Liệu có phải sự tồn tại của mình là ở một khoảng không gian song song khác hay không?
Không hề nghĩ tới việc thời gian đã qua lâu như thế, lại có thể thấy bức tranh trước kia chính cậu đã tự tay vẽ.
Bức tranh này Thẩm Cảnh vẫn có chút ấn tượng, năm ấy trong lúc tản bộ đột nhiên nổi nhã hứng cậu liền thuận tay vẽ lại một góc khung cảnh trong cung điện, vẽ được một nửa rồi lại không còn cơ hội hoàn thành bởi giữa chừng có việc gấp phải hồi tẩm cung, bức tranh kia về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-van-tue/1398896/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.