Mọi người đều không biết, Phương Vân còn vào đây trước họ, trước sau bị người bảo vệ vực sâu bi thương ngăn cản hai lần, nhưng đều thành công vượt qua và xông vào đến đây.
Quái vật nhân hình trước mặt, tuy trông thể hình lớn, nhưng khí tức trên người không hề thay đổi, đến gương mặt cũng không thay đổi. Khi Phương Vân vừa bắt đầu vào đây đã nhận ra đây là người bảo vệ vực sâu bi thương, chính là người đàn ông tóc trắng đã cản hắn ngoài Phong chi uông dương!
Dù có hóa thành nhân hình, nhưng thủ hộ giả của vực sâu bi thương vẫn lộ ra sự khác biệt với con người. Lời nói thường phân biệt mình với con người: “Ta có phải tự đâm đầu vào chỗ chết hay không, tạm thời vẫn chưa chắc. Nhưng, tự thân ngươi còn khó giữ, thì lại chắc chắn! Đợi ngươi sống sót thì hãy bàn xem ai sống ai chết!” Thần sắc Phương Vân điềm nhiên, nhìn vào trong lôi trường và mỉm cười. Hắn cũng nhìn ra, quái vật cao hơn sáu trượng này chắc chắn không thoát được. Đừng nói người khác, chỉ riêng chưa có Sát Liêu tông chủ và Đao thần thượng cổ thì nó đã không thể đối phó được rồi.
“Đừng có lôi thôi với loại súc sinh này. Tầng không gian tiếp theo của vực sâu bi thương chính là phong ấn trong cơ thể nó. Phải giết nó mới tìm được chỗ vào. Mọi người đừng trốn tránh nữa, ra tay giết nó đi, đừng có dài dòng nữa!”
Bên cạnh chợt có người nói, thần sắc tỏ ra vô cùng khó chịu.
“Giết ta? Hừ! Ta có chết cũng phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-toc-dai-chu/913439/chuong-967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.