Khách đến thăm vực sâu bi thương, không chỉ có mấy người Phệ ma tông, ngay khi chúng bước vào vực thì từ một hướng khác, bất chợt cuồng phong nổi lên, sấm vang chớp giật, hàng nghìn hàng vạn cột chớp to như ống nước giao nhau, hóa thành một thụ nhãn kì lạ.
Thụ nhãn này đen ngòm một mảng, đồng tử trông chết chóc, giống như là mắt của người chết vậy. Từng màn sương màu đen toát lên tử khí nồng nặc không ngừng tỏa ra từ thụ nhãn đó.
“Bình!” Thụ nhãn mở ra, lộ ra một đoạn tầng, hai bóng đen dài, một trước một sau, từ từ bước ra khỏi thụ nhãn đó.
Người đứng đầu là nam nhân khoảng ba bốn mươi tuổi, gương mặt cương nghị, cử chỉ toát lên phong thái đế vương, khiếm khuyết duy nhất là da quá trắng, không có sắc máu, tạo cho người ta cảm giác tử khí nặng nề, thiếu đi sức sống cần có.
Người này bước ra từ thục nhãn, vân khí dưới chân hắn tùy sinh tùy diệt, vân khí không ngừng tụ lại dưới chân hắn, biến hóa trở thành hình dạng quỷ quái mơ hồ, giãy giụa dưới chân hắn.
Người này là Minh tông chi thủ, là Minh tông tông chủ đương nhiệm.
“Đây là vực sâu bi thương sao?” Trong giọng nói lạnh băng đó, Minh tông thái tử bước ra phía sau, ánh mắt hắn nhìn xung quanh, thu nửa hư không vào tầm mắt, chau mày lại.
“Ừm!”
Minh tông tông chủ đứng khoát tay, hơi gật đầu, Minh bào rộng thùng thình bị gió thổi phần phật: “Vực sâu bi thương này tuy nổi tiếng lẫy lừng trong giới tông phái là long đàm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-toc-dai-chu/913464/chuong-950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.