Bồ đồ ướt trên người của Mặc Chi ngay lập tức được hong khô bởi một ngọn hỏa diễm nàng triệu hồi.
"Ngươi tìm đồ ăn rồi bỏ đâu mất rồi.", Mặc Chi tới bên hồ lấy áo ngoài mặc vào. Rồi cơn đói lại biến nàng thành một con người khác.
"Lúc nãy do lo lăngd cho ngươi nên ta quăng đi lúc nào không hay.", "Gì chứ!"
Mặc Chi bỗng dưng hóa đá mà sụp đổ ngay tức khắc.
Mặc Chi ôm bụng ngã người trên thảm cỏ nhắm mắt.
"Ngươi lại làm trò gì?", "Do ngươi nên ta đói. Thôi thì đi ngủ cho đỡ đói."
Mặc Chi vừa nói xong liền nhắm mắt đi ngủ thật nhanh chóng. Có kêu cách mấy nàng cũng không thèm dậy.
Ngày qua ngày, mặt trời lặng thì mặt trăng lên cao, mặt trăng lặng thì mặt trời lên cao. Mặc Chi và Bạch Vũ bắt đầu cuộc tìm kiếm. Bọn người thái tử cũng vậy. Ngày đêm miệt mài tìm vật phẩm và tìm kiếm Mặc Chi cùng Bạch Vũ cứ thế là qua một tháng.
Trong một vùng đầm lầy.
Đám người thái tử đang bắt đầu lùng sục mọi ngóc ngách để tìm kiếm Chúc Nhiễm.
"Ghê chết đi được. Bẩn hết cả quần áo.", nhìn thấy bùn đất khắp nơi, Thuyên Tình Họa và Thuyên Tiểu Kiều tỏ ra kinh hãi.
"Im miệng hết đi. Các ngươi đi sinh tồn chứ có phải đi ăn tiệc đâu mà sợ bẩn quần áo chứ!", cửu công chúa đi bên cạnh nghe hai con người này càm ràm bên tai liền nổi đóa.
"Im lặng nào. Dường như có thứ gì đó đang tới.", Bạch Nhiên Thùy chuẩn bị rút kiếm động thủ.
Mọi người đều bật chế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-tu-la-nu-nhi-trieu-hoi-su-nghich-thien/2517887/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.