“Ha ha ha…”
Cảnh Phong Hà cười nói: “Người không thể nhìn bề ngoài được, thường thì những nhân vật nhỏ mà ngươi không ngờ tới lại là người mà ngươi không nên trêu vào đấy.
Chỉ mong tên nhóc kia có thể chế tạo ra pháo mới vì nước Hoa Hạ ta…”
Nước Hoa Hạ, thành Thiên Khải, câu lạc bộ Vạn Quốc.
Trong một căn phòng cực lớn, có mấy người Trung Nguyên đang ngồi, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Bọn họ đang nói chuyện với một vài người, thoạt nhìn có vẻ là người nước ngoài.
“Chư vị, chỉ cần xong việc, chủ nhân nhà ta bằng lòng chi ra mười vạn lượng vàng ròng.
Có số tiền đó, các vị có thể đến bất kỳ quốc gia nào trên thế giới và sống phú quý cả đời”.
“Tiên sinh, vấn đề không phải là tiền, tuy chúng tôi làm công việc mua bán mạng người, nhưng thân phận của người này thật sự quá đáng sợ, làm vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết”.
“Ta biết… nhưng ta tin có trọng thưởng ắt sẽ có dũng phu.
Nếu các vị cảm thấy khó xử, ta cũng không dám miễn cưỡng.
Tuy nhiên, các vị nên nghĩ cho kỹ, vụ làm ăn lớn như vậy e là cả đời cũng khó gặp”.
“Xin hỏi tiên sinh… sao nhất định phải giết người này?”
“Hận diệt quốc, thù diệt tộc không đội trời chung, ám sát kẻ này chính là sứ mạng của toàn dân tộc ta”.
“Hừ… nhưng theo ta được biết, dân chúng của các ngươi đang sống rất tốt đấy, còn thoải mái hơn nhiều so với lúc trước.
Trái lại, những kẻ vứt bỏ quốc gia, một mình chạy trốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-tu-yeu-nghiet/779293/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.