“Hải Nương, muội đừng đi”.
“Đúng, một đám đàn ông bọn ta ở đây, sao lại để muội đi được chứ!?”
Hải Nương cười nói: “Trong số các ngươi, ai có kinh nghiệm phong phú hơn ta? Mục đích của nhiệm vụ lần này không phải tiêu diệt quân địch mà chỉ là nghĩ cách dẫn dụ quân chủ lực của bọn chúng ra, phải lựa được địa điểm và thời khắc rút lui tốt nhất, tất cả những điều này đều cần một người có kinh nghiệm dày dạn trên chiến trường, vậy nên ta đi là hợp lý nhất”.
Tất cả mọi người đều im lặng, bởi vì những gì Hải Nương nói đều rất chính xác.
Đây là nhiệm vụ liên quan tới sự thành bại của toàn bộ cuộc chiến, nếu không phải người có kinh nghiệm chiến đấu trên biển phong phú, sao có thể đảm nhận trọng trách này chứ, ngoại trừ Trình Khai Sơn, chỉ còn mỗi Hải Nương là phù hợp thôi.
“Trình đại ca, để muội đi đi”.
Trình Khai Sơn đanh mặt lại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Ta chỉ có thể cho muội hai mươi thuyền chiến bọc giáp cùng với hai trăm thuyền hộ tống, đây đã là giới hạn của chúng ta rồi.
Những thuyền chiến còn lại buộc phải bảo đảm an toàn cho khinh khí cầu, bởi vì khinh khí cầu không được phép xảy ra vấn đề, muội hiểu chứ?”
Hải Nương mỉm cười gật đầu: “Muội hiểu”.
Màn đêm trên biển như có một sức hút đặc biệt, ánh trăng sáng phản chiếu trên mặt biển, vừa rực sáng lại vừa thần bí.
Ngoài khơi bờ biển Ba Nhĩ Đồ, hai trăm thuyền chiến của Hoa Hạ dần dần tiến tới,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-tu-yeu-nghiet/779715/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.