Sáng hôm sau.
Dẫu vẫn biết rằng nguy hiểm vẫn rình rập cô ở đó nhưng cô vẫn phải đến trường, để có thể “bắt được cọp”
Đụng mặt Quân ở cửa lớp…
-Ê, mấy hôm nay sao ko đi học vậy?
-Tại…t hơi mệt.
-Cậu có vẻ ….ác cảm với cô giáo chủ nhiệm nhỉ!?
Cô giật mình:
-Hả?
-À, tại thấy từ lúc cậu gặp cô thái độ hơi lạ…
-Ác cảm gì đâu? Chắc cậu nhầm rồi!
Vào tiết ngoại ngữ:
-Hoàng Nhật Kỳ Duyên!
-C….có!( Cô nhẹ nhàng thưa)
-Tại sao mấy ngày nay e nghỉ học mà ko xin phép t vậy hả? T gọi điện mà e ko trả lời là sao? Em coi thường t rồi đấy!( Cô Linh)
Duyên lúc này sợ hãi đến đổ mồ hôi hột.
-A….dạ….e ko có ý đó…Tại…(Duyên ấp úng)
-Tại hôm qua bạn ấy bị ốm đó cô, e sang chơi bạn ấy còn ko ngồi dậy được, chắc tại mệt quá quên sạc điện thoại nên ko nghe máy đc….( Đức cố bịa ra một câu chuyện)
“Cái gì?? Cậu ta đang nói giúp mình ư?” – Duyên nghĩ.
Quân hài lòng và mỉm cười…
-Thôi được rồi, lần này t sẽ bỏ qua, lần sau còn tái phạm chuyện này tôi sẽ yêu cầu gặp phụ huynh. Cả lớp vào bài hôm nay!
Ra về….(11h30)
Tại sau trường
-Cô nên ra khỏi ngôi trường này. À ko, đây là mệnh lệnh.( Wayie)
-Tại sao chứ? Boss còn ko nói được ta cơ mà.( Rane dửng dưng)
-Cô…. Đây là mệnh lệnh từ Boss!!
-T ko đi, chẳng lẽ ở ngôi trường này có điều gì bí mật hay sao mà cả 2 người đều…
Rane chưa nói hết thì Wayie đã xen vào:
-Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-cach-yeu/1827335/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.