Đó là mùi của biển.
Thủy triều lên xuống, trong gió mang hơi nước mằn mặn trong lành, đại dương nhấp nhô dưới ánh trăng như một viên ngọc mực. Mỗi một bước lại chìm xuống sâu hơn, nước biển lạnh mướt nồng hậu ôm lấy từng tấc, cho đến khi che ngập đỉnh đầu. Rời khỏi vùng biển đã nhiều năm mà nàng vẫn láng máng nhớ được xúc cảm dịu dàng ấy.
Vậy nhưng, trong chớp mắt trượt vào nước đó, cơ thể nàng lại bị cơn đau bất ngờ kéo thành một cánh cung giương căng, vết thương ngoằn ngoèo nứt tách như một sợi thừng đỏ thẫm lún sâu vào da thịt.
“Phu nhân!” Có người la lên khiếp hãi, kéo cánh tay nàng để nàng khỏi chìm xuống đáy nước. Sau chớp mắt căng siết ấy, toàn thân nàng bỗng mềm oặt hệt một con rối không ai thao túng, thậm chí còn không thể chống đỡ được sức nặng của đầu mình.
Ngọc Nhiễm bất chấp bọt nước văng tung tóe, vội vươn tay còn lại ra ôm vai cô gái, lại cẩn thận vén những sợi tóc ẩm ướt như tơ tằm dính chặt trên má nàng. Theo ngón tay chải vuốt, trong mái tóc rối bời lộ ra một khuôn mặt tinh xảo đến độ Ngọc Nhiễm phải nín lặng hít mạnh một hơi. Cô gái này có hốc mắt như vỏ trai, con mắt đen láy, môi tựa san hô và nước da vàng sáng, chỉ là không có thần sắc của một người sống. Nếu không phải bờ vai lộ trên mặt nước rải rộng những vết ***** nho nhỏ tím đỏ thì gần như Ngọc Nhiễm đã cho rằng trong lòng mình đang ôm một con rối rồi.
Bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-chau-phu-nhan-tieu-nhu-sat/2792680/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.