Đó là một lần duy nhất tôi đặt chân vào quán bar. Khi tôi vào quán bar, phát hiện ra một chai bia cũng phải 20 tệ, tương đương với một ngày một đêm tiền cơm của tôi. Tôi dứt khoát buông tha nơi đó, đi tìm Thanh Đảo của tôi.
(Thanh Đảo vốn là tên một tỉnh của Trung Quốc, ở đây có lẽ là tên một loại bia)
Vì vậy tôi lại chuyển từ Tam Lý Truân tới một cửa hàng tiện lợi, rốt cuộc không phụ kỳ vọng của tôi, tôi tìm được một quán bên cạnh 7-11. Ôm năm chai Thanh Đảo mua bằng 15 đồng, tôi bắt đầu thỏa mãn cười.
Những chỗ như Tam Lý Truân này rất thú vị, có nơi vô cùng náo nhiệt, nơi lại yên tĩnh như chốn không người. Tôi ngồi trên ghế đá công viên, mở bia uống.
Tửu lượng của tôi tôi biết rất rõ, uống mấy chai bia cũng không thành vấn đề, rượu vàng chỉ uống được mấy ngụm, rượu trắng uống một ngụm là gục. Nhìn từ hành động mua bia của tôi, thật ra suy nghĩ muốn say của tôi cũng không phải quá kiên định. Tôi suy nghĩ rất thực tế, nếu uống say tôi chỉ có thể nằm trên ghế này ngủ qua đêm. Hiện tại là trời đông giá rét, tuy rằng rượu có thể bớt lạnh nhưng vẫn không cầm cự được một buổi tối. Hơn nữa thái độ của tôi đối với trị an của Bắc Kinh là vô cùng hoài nghi.
Tôi định ngồi một mình suy nghĩ, nhớ lại những kỷ niệm rồi lên đường về phủ.
Nhưng khi uống đến chai thứ ba, đầu tôi bắt đầu choáng váng. Đại khái là đã lâu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/983511/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.