Tất cả mọi thứ trong trường đều mới mẻ. Tôi như bước vào vườn hoa lộng lẫy của bà ngoại, nhìn cái này, sờ cái kia. Hận không thể ngay lập tức có một cái máy chụp ảnh. Có vẻ Phương Dư Khả chê tôi mất mặt nên nói: “Cô ngồi đây một chút đi. Tôi gọi điện cho đàn anh để anh ấy tới đón chúng ta. Trời nắng như vậy cô không sợ say nắng sao.”
Tôi làm bộ kinh ngạc: “Oa, Phương Dư Khả, cậu liên tục nói với tôi bốn câu. Không dễ dàng, không dễ dàng nha.”
Phương Dư Khả trừng mắt liếc tôi một cái, cúi đầu không nói nữa.
Chúng tôi ngồi trong bóng râm chưa bao lâu đã nghe thấy có người vỗ vai Phương Dư Khả, “Sao tới sớm vậy?”
Tôi ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời không nhìn rõ mặt đối phương. Vội vàng đứng dậy nói, “Chào anh!”
Đàn anh cười nói với Phương Dư Khả, “Còn mang theo người nhà ha?”
Phương Dư Khả đẩy nhẹ vai đàn anh, nhẹ giọng nói, “Nói mò cái gì vậy.”
Lúc này, anh ta cũng đứng dưới bóng cây, tôi cũng nhìn thấy rõ gương mặt anh ta. Đôi mắt nhỏ, mũi thẳng, má lúm đồng tiền nhỏ, cằm nhọn. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây rơi xuống trên mặt anh, lá cây lay động, ánh sáng cũng lay động trên mặt anh ta.
Tim tôi nảy lên một cái thật mạnh, nuốt nước miếng, tôi phun ra một câu: “Đàn anh tên gì?”
Phương Dư Khả liếc tôi một cái nói: “Cô cũng gọi đàn anh sao, không phải đàn anh cùng ngành cô. Chỉ là người cùng trấn với chúng ta. Không quen cô.”
Tôi vội vàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/983527/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.