“Lương Ninh, vết thương này là do mình không cẩn thận tự làm thôi.” Diệp Đồng Châu tuy không ưa Tần Thần, nhưng hắn không có ý bôi nhọ người khác, nên trực tiếp nói rõ sự tình cho Lương Ninh.
Sau khi Lương Ninh rời khỏi lớp sáu, Diệp Đồng Châu và Tần Thần cùng hai tên kia đúng là đã xảy ra xung đột, nhưng cuộc xung đột này kết thúc với việc Diệp Đồng Châu áp chế một mình ba người.
Tần Thần cảm thấy thật mất mặt, bỏ lại một câu “chờ đó mà xem”, rồi dẫn hai tên tùy tùng đi.
Bọn chúng trước khi xuống cầu thang còn rất ấu trĩ mà va nhẹ vào Diệp Đồng Châu một cái, kết quả chân bước hụt, suýt nữa thì lăn xuống cầu thang.
Diệp Đồng Châu theo phản xạ liền kéo Tần Thần lại, cánh tay hắn bị một miếng sắt lá nhô ra ở thành cầu thang cắt một đường, nên mới thành vết thương dài như vậy.
Tần Thần bình thường dù có hổ báo, đánh nhau cũng đánh, nhưng đều là kiểu la hét ồn ào không đau không ngứa, chưa bao giờ thấy máu. Vừa thấy máu trên cánh tay Diệp Đồng Châu, cậu ta lập tức tròn mắt.
“Cái này… cái này không phải tao làm đâu nha!” Tần Thần nói một cách căng thẳng.
Diệp Đồng Châu nhíu mày nhìn vết thương của mình, cuối cùng khoác áo vào người, không nói một lời, trực tiếp rời khỏi khu dạy học.
Còn về sau Tần Thần và hai tên tùy tùng kia đi đâu, Diệp Đồng Châu cũng không biết.
Lương Ninh nghe Diệp Đồng Châu kể lại, rơi vào im lặng một lát, cuối cùng cậu bĩu môi: “Mai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-than-cau-ay-cu-nhin-toi-mai/2770399/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.