“Đang xem gì thế?” Diệp Đồng Châu chú ý thấy Lương Ninh đang ngẩn người, không nhịn được hỏi cậu.
“À… không có gì.” Lương Ninh hoàn hồn, nhanh chóng lắc đầu. Cậu làm sao dám nói mình đang xem đoạn quảng cáo trên màn hình kia.
Diệp Đồng Châu liếc nhìn về phía tầm mắt của Lương Ninh, còn tưởng rằng cậu đói bụng rồi: “Đói chưa? Lát nữa ăn xong cái này, chúng ta lại đi ăn chút gì khác.”
“Được.” Lương Ninh đến giờ vẫn chưa hiểu rõ vì sao đột nhiên lại đến quảng trường Hoa Hà. Nếu nói là Giáng Sinh và Tết Dương lịch, quảng trường Hoa Hà đúng là trang trí rất đẹp.
“Mai cuối tuần, cậu định làm gì?” Diệp Đồng Châu chống cằm hỏi.
Lương Ninh sững sờ, hơn nửa ngày mới trả lời: “Đọc sách thôi, sắp thi cuối kỳ rồi.”
Năm nay ăn Tết rất sớm, kỳ thi cuối kỳ cũng sớm hơn mọi khi rất nhiều. Lương Ninh cảm thấy mình còn rất nhiều bài phần khoa học tự nhiên chưa xem xong, các bài trong vở bài tập sai đều còn chưa tiêu hóa hết.
“Có muốn cùng nhau ra ngoài không? Thư viện Hoa Đảo cách nhà mình và nhà cậu cũng không xa lắm.” Diệp Đồng Châu đưa ra lời mời.
“Được thôi.” Lương Ninh lập tức gật đầu. Học cùng Diệp Đồng Châu không chỉ có thể nhanh chóng nâng cao hiểu biết về các môn khoa học tự nhiên, mà còn có thể… rút ngắn khoảng cách với Diệp Đồng Châu.
Sau khi Lương Ninh và hắn đặt món, chủ quán đưa cho bọn họ một thiết bị giống như máy gọi món. Khi máy gọi món rung lên thì có nghĩa là đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-than-cau-ay-cu-nhin-toi-mai/2770402/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.