Trở về nhà, bởi vì ông nội Lý đã trở về, hơn nữa đã ngủ rồi, trong nhà im ắng, ngay cả ba người đều không ở. Chỉ có mỗi Ôn Vĩ Kỳ ngồi ở trước cổng chờ hai người.
Lục Thiên Hàng một đường đem cô cõng trở lại trong phòng của mình, nhẹ nhàng đem cô thả xuống, lại khom lưng xem chân cho cô, "Rượu thuốc của bác sĩ quả nhiên dùng được, nghe nói thời trẻ ông còn ở bộ đội làm quân y, đi theo ông nội Lý ở bên ngoài đánh giặc, rất nhiều dược đều sẽ tự mình làm, quả nhiên lợi hại! Tôi xem chân cậu, hẳn là ngày mai thì sẽ hết sưng, yên tâm đi."
"Ồ, thật vậy chăng? Kia thật sự là quá tốt, ngày mai chúng ta cũng xác thật cần phải trở về, phải đi học."
"Ừm, cậu không có việc gì thì tốt, sáng mai tôi lại đến xem cho cậu, dùng rượu thuốc xoa cho cậu như thế nào tôi đã học xong, đến lúc đó chân cậu nếu là còn không có hết sưng, tôi liền lại xoa một lần cho cậu."
"Còn có tôi, không phiền cậu" Ôn Vĩ Kỳ nhăn mày khó chịu.
"Ừm..." Lục Thiên Hàng mím môi xấu hổ "Tôi trở về phòng trước."
"Cảm ơn" Ôn Yến ngồi trên giường, chân nhỏ trắng trẻo được Ôn Vĩ Kỳ xoa bóp. Ánh mắt cô nhìn thiếu niên đang xoay lưng về mình, rất cô đơn. Trái tim Ôn Yến mềm nhũn, không nhịn được hô một tiếng.
"Thiên... Thiên Hàng."
Trong ánh sáng mờ mờ tối của đèn ngủ, thiếu niên từ từ quay đầu lại như thước quay chậm, đằng sau cậu là bầu trời màu đen rực rỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-than-la-xu-bat-quai/502307/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.