Edit: Hyukie Lee
Còn năm phút!
Hạ Thâm đứng lên một cái vèo, hiếm khi cảm nhận được sự khẩn trương.
Thế mà lại là tin của Kiều Thiều gửi đến, mà hắn đợi một tiếng sau mới xem.
Hạ Thâm dùng tốc độ ba mươi giây thay quần áo, vừa xuống cầu thang vừa gãi gãi tóc, xuống lầu bắt xe, sau khi ngồi lên xe mới gọi điện thoại cho Kiều Thiều.
Một loạt hành động nhanh nhẹn đến đặc công nhìn vào cũng thấy mặc cảm.
Tít tít vài tiếng, Kiều Thiều nghe máy.
“Này?” Bên Kiều Thiều có chút ầm ĩ, chắc là đã đến.
Hạ Thâm bình phục hơi thở: “Tôi vừa mới xem tin nhắn của cậu.”
Kiều Thiều ngơ người, hỏi: “Thế cậu ăn cơm rồi à?”
Hạ Thâm lập tức đáp: “Chưa ăn.”
Kiều Thiều thở phào: “Thế có đến đây không, hay là cậu bận chuyện khác?”
Dù có đại sự thật Hạ Thâm cũng ném hết ra sau đầu: “Tôi đang trên đường tới rồi.”
“Ờ.” Kiều Thiều buồn bực: “Thế cậu còn gọi điện làm chi, tôi còn tưởng cậu không tới.”
Ngực Hạ Thâm như chất đầy kẹo ngọt: “Có khả năng tôi sẽ đến trễ.”
Kiều Thiều hỏi: “Cỡ bao lâu?”
Hạ Thâm: “Nếu không kẹt xe thì cỡ mười lăm phút.”
Kiều Thiều oán giận: “Tôi còn tưởng năm chục phút, gấp cái gì, nhà hàng cũng không đóng cửa.”
Hạ Thâm thấy kẹo trong ngực bị chảy mất: “Tại vì muốn cậu chờ tôi…”
Kiều Thiều đáp: “Tôi không chờ cậu chẳng lẽ ăn một mình sao? Đã nói mời rồi.”
Tay Hạ Thâm cầm điện thoại thật chặt: “Cậu không giận sao?”
Kiều Thiều mờ mịt hỏi lại: “Có gì phải giận?”
Hạ Thâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-tra-ngoi-cung-ban-khong-can-an-ui/1423186/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.