Sau giờ học, tụi nó bắt đầu xách mấy cái balo vali đem theo ban sáng đến kí túc xá riêng. Vừa bước ra khỏi cửa lớp thôi, là nguyên đám bị nhìn như sinh vật lạ vậy. Thì một đám học sinh tay cầm cặp, tay cầm vali hay đeo balo đi học, ai mà không nhìn cho được. Tuy vậy mà các sao nhà ta có mấy quan tâm tới, tụi nó quá quen chuyện bị người khác nhìn chằm chằm rồi. Vì vậy, không thèm quan tâm tới ai, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.
– Nè, vậy là tụi mình phải đi bộ tới đó hả? – Nhân Mã vai đeo balo, hỏi bằng giọng chán nản – Mỏi chân lắm!
– Đi có chút mà mỏi chân hả? – Bạch Dương trêu
– Chút xíu cái đầu cậu! Hơn hai cây số đấy! – Cô nàng lập tức phản bác lại
– Ban sáng Thiên Yết chạy xe mà ha! – Kim Ngưu ngốn đống bánh vào miệng, vừa nhai vừa nói
– Ờ, nhưng có một chiếc chở sao đủ nhiêu đây?
– Tớ với Bảo Bảo chiếc nữa nè! – Thiên Bình rời mắt khỏi điện thoại, vừa cười vừa nói – Mỗi chiếc sáu người, chắc đủ mà ha.
– Thấy nó chật chội sao sao á – Song Tử phồng má
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên. Là của Sư Tử. Cô áp điện thoại vào tai, mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Gật gật đầu rồi trả lời gì đó với người ở đầu dây bên kia, Sư Tử mới bỏ lại điện thoại vào túi váy. Nhìn cả đám đang nhìn mình chằm chằm, Sư Nhi chỉ cười nhẹ rồi nói.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-vien-danh-gia/2239492/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.