Thấy thế, ta vội chạy về phòng, lấy ra chiếc hộp đựng tiền của mình.
Từ lúc thành thân, số tiền Triệu Thanh đưa cho ta, ta đều cẩn thận giữ lại, chưa dám tiêu, định để mua cho hắn một chiếc mũ lông hồ ly tốt và đôi ủng bảo vệ chân. Nhưng bây giờ, đại tẩu cần tiền hơn ta.
Ta vừa nghĩ, vừa chạy ra, vô tình đụng phải nhị tẩu ở cửa.
Ta thấy trong tay nhị tẩu cũng ôm một túi tiền, bên trong căng phồng, rõ ràng là nhiều hơn số tiền của ta rất nhiều.
Nhị tẩu mím môi cười, nhẹ nhàng nói: "Xem ra đệ muội nghĩ giống ta. Đi, chúng ta cùng đem đến cho đại tẩu."
Sau bữa tối, mẹ chồng lại lấy cuốn sổ ra, cẩn thận vẽ một chiếc bình thuốc lớn lên đó, rồi ghi thêm một khoản chi nặng nề.
Đến mùa đông, cuộc sống của người nghèo khổ thường rất chật vật. Mùa mà cỏ cây chẳng mọc nổi, ngay cả cỏ dại cũng chẳng có mấy sợi.
Nhà người khác còn có lương thực dự trữ để qua đông, nhưng nhà chúng ta ngày càng túng thiếu, chẳng biết phải xoay xở thế nào.
Mấy người đàn ông lớn trong nhà ăn khỏe như bò, mỗi ngày khi mẹ chồng nấu cơm đều thở dài, nhìn những hạt gạo ít ỏi trong nồi, đành phải thêm một gáo nước để đủ phần.
Tết sắp đến mà cứ thế này, cả nhà e rằng không thể đón một cái tết ra hồn.
Đại tẩu không chịu nổi nữa, nghĩ cách gửi tin về nhà mẹ đẻ.
Hôm sau, Lưu đồ tể mang hai cái chân giò lợn tới.
Ông nhìn đại tẩu, ánh mắt đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoi-am-tinh-than-huu-luong-diem-diem/276541/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.