Ta ngồi thẳng trên mép giường, không biết phải làm gì, bỗng có cơn gió mạnh thổi qua, cánh cửa sổ kêu "két" một tiếng mở toang.
Gió lùa vào, làm tóc ta khẽ bay. Triệu Thanh vội vàng đứng dậy, kéo chặt cửa sổ rồi ngồi xuống bên cạnh ta.
"Nàng có nóng không?"
Hắn nhìn thấy trên thái dương ta lấm tấm mồ hôi.
Sau đó, như chợt hiểu ra điều gì, hắn đưa tay ôm lấy vai ta, khẽ an ủi: "Đừng sợ, ta không ăn thịt nàng đâu."
Nhưng trong ánh mắt hắn rõ ràng lóe lên một thứ khát khao mãnh liệt, như con thú nhỏ đầy ngông cuồng.
"Để ta tắt đèn đi." Ta xấu hổ đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể thì thầm.
Hắn vặn bấc nến của đôi nến long phụng: "Không được. Đôi nến này phải cháy đến sáng mai, như vậy chúng ta mới có thể yêu thương nhau đến bạc đầu."
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác khó chịu, nghĩ thầm: Đúng là có kinh nghiệm!
Ánh trăng thu ngoài cửa sổ, nến long phụng vẫn cháy, chiếc áo bị cởi bỏ trong yên lặng.
Ngoài trời, sương lạnh mờ ảo phủ lên những dãy núi xa, ánh trăng dịu dàng như dòng nước, len lỏi xóa đi cái rét của đêm đen.
Trên giường, tựa gió xuân quấn quýt, lúc như dây leo cuộn chặt, lúc như sương mù mịt mờ giao hòa.
Mệt, thật sự là rất mệt...
Sáng sớm hôm sau, mỗi khi cử động, toàn thân ta đều ê ẩm, đau nhức.
Mẹ chồng đứng ngoài đập cửa rầm rầm, lớn tiếng gọi: "Con dâu út, dậy thôi, xuống ruộng làm việc!"
"Bình thường thì mới cưới không nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoi-am-tinh-than-huu-luong-diem-diem/276544/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.