Duy Thành không kể tiếp nữa, Mai Thư cũng đã dần dần nhớ ra mọi việc.
Cô còn nhớ hôm đó thằng Hiếu thối làm đổ lọ hoa trên bàn thờ, không nhận tội còn nhanh chóng chuồn khỏi nhà, báo hại cô phải bị ăn chửi một trận uất ức gần chết.
Thật ra bây giờ nghĩ lại, Mai Thư cũng cảm thấy bản thân khi đó khá trẻ con.
Chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng khiến dỗi hờn bỏ chạy khỏi nhà, cố tình đi mưa cho bố mẹ lo lắng.
Nhưng tính ra ở cái tuổi dở dở ương ương đó ai mà chẳng như vậy.
Chỉ là người đàn ông trước mặt cô đây, anh ấy có lẽ đã phải chịu những bất hạnh lớn hơn rất nhiều.
Mai Thư không còn nhớ rõ bộ dạng hồi thiếu niên của Duy Thành, cũng không còn nhớ rõ dáng vẻ chàng trai hôm đó nữa.
Trong ký ức của cô chỉ mơ hồ lưu lại một khung cảnh mưa to, cô ngồi trên bờ đê rất "ga lăng" mà che ô cho chàng trai ấy, kể lể đủ thứ chuyện uất ức cỏn con trên đời của mình và dụ anh khóc cùng mình.
Mai Thư không ngờ người đó lại là Duy Thành.
"Hình như em có nghe thấy anh nói...!nói là đã gặp em trên dưới hai mươi lần."
Nếu thật sự đã gặp nhiều như vậy thì cớ gì Mai Thư lại không nhớ anh?
"Ừ, rất nhiều, nhưng là tôi gặp em." Duy Thành hơi ngẩng đầu, đưa đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô gái trước mặt.
"Còn em có nhìn thấy tôi hay không thì tôi không rõ."
Chàng trai hơn hai mươi hồi đó rất kiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-do-troi-co-mua/540501/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.