"Đơn giản thôi, anh hãy đưa cho tôi một món tài sản riêng giá trị nhất của anh."
Ngay cả Mai Thư sau khi nghe xong câu nói của thằng em trai cũng trố mắt kính ngạc huống chi là người khác.
Cái gì mà tự nhiên đòi tài sản riêng giá trị nhất của người ta chứ? Đến cả vợ hợp pháp của Duy Thành là cô đây cũng chưa dám đòi hỏi nhiều như vậy.
Có điều người đàn ông bên cạnh cô lại chẳng có biểu hiện gì bất thường.
Anh không những không cảm thấy yêu cầu này quá vô lý mà còn nghiêm túc đáp.
"Cậu có thể cho anh một gợi ý cụ thể không? Bởi vì hiện tại, mọi tài sản giá trị nhất của anh đều thuộc sự quản lý của chị cậu rồi."
"Ái chà, thật sao?" Cậu Hiếu tỏ vẻ thích thú, nó nhướng mày nhìn Mai Thư.
"Bà chị cao tay hơn em tưởng đấy."
"Vậy là hiện tại anh không có đồng nào hết?"
Duy Thành gật đầu chắc nịch: "Toàn bộ đều để ở chỗ chị cậu rồi."
Nghe xong câu này, không chỉ cậu Hiếu mà cả Mai Thư cũng thoáng ngạc nhiên.
Trước đây, Duy Thành đúng là đã từng đưa hết thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm cho cô cầm hộ.
Nhưng cô vẫn luôn cho rằng, một người làm ăn như anh kiểu gì cũng sẽ phải giữ lại cho riêng mình chút gì đó, ví dụ một cái thẻ riêng khác chẳng hạn? Hoá ra thật sự là không có.
"Đàn ông con trai gì mà không có đồng nào trong người thế." Cậu Hiếu chẹp miệng rồi lắc đầu nguầy nguậy.
"Thế hiện tại anh có thể cho tôi bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-do-troi-co-mua/540517/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.