Cũng đã lâu rồi Thẩm Quý Hoà không ngủ cùng Hạ Vân Chi.
Hai người nằm cùng nhau, nhưng không giống như trước, giữa họ chỉ có một chiếc chăn bông. Hạ Vân Chi đến gần, áp sát vào người cô. Thẩm Quý Hoà cũng hơi nghiêng nghiêng đầu nói chuyện với nàng.
"Cho nên chị vẫn luôn cho rằng em đã chết?" Hạ Vân Chi không thể tin được, "Là ai nói?!"
"Người bắt máy nói là mẹ em."
"Ồ." Hạ Vân Chi không mấy hứng thú, "Là người đàn bà đó à."
"Em không thích bà ấy." Bây giờ Thẩm Quý Hoà đã có thể nắm bắt được rõ ràng cảm xúc trong lời nói của Hạ Vân Chi.
"Em không thích nhiều người lắm." Hạ Vân Chi thẳng thắn.
Nàng nghĩ nếu Thẩm Quý Hoà lại hỏi thêm một câu nữa, nàng sẽ dứt khoát trả lời: Nhưng em thích chị.
Nhưng Thẩm Quý Hoà lại chẳng thèm hỏi.
"Lòng em bao la như biển thái bình dạt dào, nên cũng không cần thích nhiều người đến thế."
Hạ Vân Chi nghiêng người nhìn cô, "Em còn tưởng chị sẽ hỏi vì sao em không thích bà ấy."
"Đương nhiên là em có lý do của em."
"Nhiều người cho rằng con cái phải thích ba mẹ của mình."
"Em lại chẳng nằm trong số đó."
"Tôi cũng không."
Hạ Vân Chi cười khẽ một tiếng.
"Em biết."
Đây là cũng là lý do nàng thích Thẩm Quý Hoà.
"Chị không hỏi, em càng phải nói với chị." Tâm lý phản nghịch của Hạ Vân Chi nổi lên, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô hỏi, "Chị muốn ngủ chưa?"
Thẩm Quý Hoà bất đắc dĩ: "Tôi nói muốn thì em sẽ không nói à?"
"Không."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-anh-hau-co-ooc-khong/1530956/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.