"Ừm, kẹo của em." Thường Yến Thanh vẫn từ phía sau ôm lấy eo nàng, thân mật giao lưu với nàng.
Những câu chuyện cũ tri kỷ kia, mỗi lần nhớ đến đều khiến cô vừa cảm thấy may mắn lại vừa cảm thấy hạnh phúc.
May mắn vẫn chưa bỏ lỡ đối phương, may mắn họ vẫn ở bên nhau.
Tay Ngũ Nguyệt đang cầm xẻng, lật xào mấy miếng sườn bên trong chảo, trải qua xào nấu nhiệt độ cao, phối hợp với gia vị đã trông rất ngon miệng. Sườn non phát ra ánh sáng mê người. Mùi thơm thuận theo từng động tác tản ra, tranh nhau chui vào trong xoang mũi.
Nhưng mùi sữa đã lấn át mùi thơm của thịt. Nàng chỉ cảm nhận được mùi sữa đang lan tỏa trong khoang miệng. Viên kẹo hơi cứng đang chậm rãi hòa tan trong nước bọt, còn có hương vị khó diễn đạt của Thường Yến Thanh, còn không phải là kẹo sữa thương hiệu Thanh Thanh khiến người ta quên đi tất cả mà nàng yêu thích nhất sao.
Nàng tập trung nhìn vào trong nồi, có thời gian rảnh mới phân thần hỏi: "Rất lâu rồi chưa được ăn. Chị mua ở đâu vậy?"
Thường Yến Thanh thành thật trả lời: "Ở siêu thị đầu phố."
Ngũ Nguyệt suy nghĩ, nhớ lại xem cô đang nói đến siêu thị nào, phàn nàn: "Nơi đó xa lắm ó."
Cách khu nhà của họ tận hai ba con phố. Bình thường, Ngũ Nguyệt sẽ không đến đó mua sắm, bởi vì không xách về nổi, cho nên nếu có cần mua đồ đạc gì thì chỉ mua ở cửa hàng đầu ngõ, vừa gần lại vừa thuận tiện.
Khó trách lâu rồi không thấy chỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-anh-trang-khong-lam-viec/228737/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.