Nghĩ đến đây, Ngũ Nguyệt cảm thấy ấm áp chảy qua tứ chi ngũ cốt, kéo theo ý cười lan tràn nơi khóe mắt. Cuộc sống có tình yêu gia cố đều sẽ trôi qua không quá tệ.
Hoàng hôn dần dần buông xuống. Ráng chiều đỏ rực đã bay xa. Nàng mở rộng cánh tay, thoải mái duỗi lưng, cảm nhận cuộc sống tràn đầy ý thơ.
"Tinh Duyệt, Meo Meo, về nhà thôi."
Ngũ Nguyệt đứng lên. Trời đã tối, không tiện tiếp tục tản bộ ở bên ngoài. Mắt thấy thời gian đã hơn sáu giờ tối, chén bát trong nhà vẫn còn chưa rửa.
"Đến liền, mami." Tinh Duyệt từ xa xa trả lời, nắm lấy dây dắt chó của Meo Meo, sờ đầu nó: "Meo Meo, chúng ta đi thôi."
Bé con sải chân chạy về phía bên này. Meo Meo cũng chay vội theo, còn phải khống chế bước chạy, trông có chút buồn cười.
Người không nuôi con nít và cún cưng sẽ không biết được cảm giác hạnh phúc khi cả hai cùng chạy về phía bạn. Giờ phút này, Ngũ Nguyệt hận không thể tiếp tục sinh thêm mười tám đứa nhóc nữa, để tụi nó cùng nhau chạy nhảy.
Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ thôi. Chắc chắn Thường Yến Thanh sẽ không đồng ý mang thai lần hai.
Tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình thụ thai và mang thai của nàng, người sắt như Thường Yến Thanh cũng khóc sắp thành người nước mắt rồi, hại nàng không chỉ phải chịu nỗi đau trên thân thể mà còn không thể không tiếp nhận tra tấn tâm lý.
Thêm một lần nữa, đừng nói là Thường Yến Thanh không chịu, ngay cả bản thân nàng cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-anh-trang-khong-lam-viec/228755/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.