Lúc Thường Yến Thah quay về phòng, Ngũ Nguyệt vẫn còn chưa ngủ, mở to mắt nhìn về phía cửa phòng. Từ khi cô vừa đi vào thì đã nhìn thấy, đôi mắt mở to, ánh mắt tỉnh táo, không hề có dáng vẻ buồn ngủ.
Trong phòng chỉ có ánh sáng của đèn bàn.
Cô đóng cửa lại, đi đến bên cạnh giường: "Sao vẫn chưa ngủ?"
Ngũ Nguyệt quay người, nghiêng người về phía cô: "Không ngủ được."
Thường Yến Thanh nằm vào trong tấm chăn mỏng, ôm chặt nàng, trán tựa trán, hơi thở nhàn nhạt phả lên mặt của nàng.
Ngũ Nguyệt nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở nơi chóp mũi, triền miên và kéo dài.
"Mẹ nói gì với chị vậy?"
Hô hấp của Thường Yến Thanh chợt dừng lại nửa giây, sau đó mới mở miệng nói: "Nói muốn chúng ta công khai."
"Thật hay giỡn vậy? Chị trả lời thế nào?"
"Chị đồng ý với bà ấy."
Ngũ Nguyệt nghe xong, từ trên giường bật dậy. Mẹ Thường nói như vậy thì nàng có thể hiểu được, nhưng sao cô cũng nhắm mắt hùa theo chứ?
Nàng ngừng lại một chút, nói: "Chị có biết chuyện này ảnh hưởng đến chị cỡ nào không?"
"Chị biết."
Thường Yến Thanh cũng ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Nhưng chị sợ em tủi thân."
Sao cô lại không biết đó là quyết định gây bất lợi cho mình chứ? Nhưng Nguyệt Lượng đã vì cô, vì gia đình nhỏ này mà bỏ ra quá nhiều rồi. Cô và mẹ, từ đầu đến cuối luôn mang theo áy náy.
Nếu không phải sớm kết hôn, sinh con với cô thì có lẽ Nguyệt Lượng đã có hướng phát triển tốt hơn rồi, chứ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-anh-trang-khong-lam-viec/228764/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.