"Xin lỗi."
Thẩm Khê âm thầm dời sang trái một bước.
"Xin lỗi mà." Ngũ Nguyệt ôm lấy ống tay áo của cô ấy, không cho cô ấy động đậy.
Trải qua nhiều ngày để chuẩn bị tâm lý và đợi đối phương hết giận, cuối cùng Ngũ Nguyệt cũng canh chuẩn thời gian đến đây chịu đòn nhận tội.
Thẩm Khê liếc mắt nhìn nàng: "Cậu có lỗi gì với mình?"
Ngũ Nguyệt: "Ây da, mình thực sự không phải cố ý. Chị ơi, em sai rồi!!"
Một nửa là cố ý, một nửa là nằm ngoài dự đoán, nàng nói như vậy cũng không tính là gạt người đâu nhỉ.
Thẩm Khê đẩy nàng: "Có kêu là ba cũng không được, tránh xa mình một chút."
"Mình không tránh, mình không tránh đó!" Ngũ Nguyệt vẫn cứ nắm lấy ống tay áo của cô ấy không buông.
"Cậu vô lại!" Thẩm Khê gỡ tay nàng ra, vừa gỡ ra xong thì nàng lại chụp lấy, dính chặt hệt như keo 502.
Thấy lời nói không ăn thua gì, Ngũ Nguyệt nhe mấy chiếc răng trắng nhỏ, bắt đầu quát tháo: "Cậu mà không tha thứ thì mình sẽ cắn cậu đó!"
Nhìn rất hung dữ, trên thực tế lại yếu ớt đáng thương, một chút lực sát thương cũng không có.
Thẩm Khê bị nàng chọc cười, không khống chế được biểu cảm trên mặt, phì cười.
Cô ấy có chút cạn lời, nói: "Ê! Cậu nói chuyện cho rõ ràng nhé. Bây giờ mình đang tức giận mà cậu lại còn muốn cắn mình?"
Còn có công lý, còn có vương pháp không! Ai đến quản này!
Có thể cười chứng tỏ vẫn còn chỗ để cứu vãn.
Vì để nhanh chóng dập tắt lửa giận của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-anh-trang-khong-lam-viec/228769/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.