Ngũ Nguyệt cùng nhân viên quản lý phụ trách cửa tiệm bàn bạc xong việc chỉnh sửa menu và giá cả của sản phẩm mới, chạng vạng tối mới về đến nhà.
Chuyện ngoài ý muốn chính là, trong nhà không có người, chỉ có Meo Meo nằm rạp trên mặt đất.
Meo Meo thấy nàng trở về, ngẩng đầu lên, hướng về phía nàng vẫy vẫy đuôi. Ngũ Nguyệt đi qua ngồi trên sàn nhà, vuốt lông của Meo Meo. Meo Meo thoải mái, lại nằm xuống.
Trong phòng, một người một chó nói chuyện hòa hợp, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
"Meo Meo à, con biết mẹ và em gái đi đâu không?"
"Gâu gâu."
"Ồ? Đi ra ngoài rồi à?"
"Gâu gâu."
"Đi đâu vậy?"
Meo Meo bày ra bộ mặt vô tội nhìn chủ nhân.
Ngũ Nguyệt cười lớn: "Ha ha ha."
Nàng bắt đầu một trận điên cuồng vuốt đầu cún của Meo Meo, sau đó ôm chặt nó vào trong lòng.
Meo Meo ngọ ngoạy. Tại sao luôn có dân đen muốn hại trẫm chứ?
Lúc này, đúng lúc Tinh Duyệt trở về, thấy được mami đang ôm Meo Meo trong lòng, cười điên cuồng.
"..." Đừng nói mami của bé là một tên ngốc nha?
"Mami, mami đang làm gì vậy?"
Tinh Duyệt đột nhiên lên tiếng, kéo thần trí bay khắp bốn phương tám hướng của Ngũ Nguyệt quay về. Nàng phí sức thẳng cái lưng vì cười quá nhiều mà cong lại, nói: "Đang nói chuyện phiếm với Meo Meo á."
Thường Tinh Duyệt lộ ra biểu cảm khó tin, bày ra dáng vẻ tập trung phổ cập khoa học: "Mami à! Cô giáo từng nói cẩu cẩu không biết nói chuyện đâu." Cho nên, càng không có khả năng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-anh-trang-khong-lam-viec/228812/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.