Sau khi rời xa con đường xảy ra chuyện, xe việt dã chậm rãi giảm tốc độ.
Thẩm Mặc dừng xe.
“Vì sao dừng xe?” Bạch Ấu Vi hỏi.
Trước mắt đưa qua một chai nước khoáng.
Cô ngẩn người, giơ tay nhận.
“Chạy mấy vòng ở trong trò chơi, tôi khát đã lâu.” Thẩm Mặc mở một chai khác, ngửa đầu uống nước, cằm cùng với hầu kết chậm rãi lăn lộn, là đường cong cường tráng.
Bạch Ấu Vi xem anh một lúc, cuối cùng, cũng ngửa cằm uống nước, cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ, giống như con dê con uống nước bên dòng suối.
Một khi được thả lỏng, nhu cầu của các giác quan trong thân thể cũng tùy theo mà đến, không chỉ cảm thấy khát, cô còn bắt đầu mệt mỏi, cơ bắp bủn rủn.
“Trò chơi này không đơn thuần bắt chước hiện thực, tàn lưu mỏi mệt của cơ thể rất chân thật.” Thẩm Mặc bóp bẹp chai nước rỗng, phát ra tiếng kẽo kẹt giòn vang, “Trước tiên chúng ta không vội lên đường, chúng ta tìm một điểm dừng chân hỏi thăm tình huống tốt nhất, tốt nhất có thể gọi điện thoại về Dương Châu.”
Tạm dừng một chút, anh lại nói: “Thuận tiện nạp điện cho con thỏ của em.”
Có thật sự phóng ra tia chớp được không, sau khi nạp điện mới biết hiệu quả.
Bạch Ấu Vi gật gật đầu.
Tìm một nơi nghỉ ngơi là tất nhiên, với trạng thái của hai người, nếu lại gặp trò chơi “Rùa thỏ thi chạy” một lần nữa, e rằng không thể thông quan.
Thẩm Mặc khởi động xe, chuẩn bị lên đường.
Lúc này Bạch Ấu Vi hỏi: “Nếu Dương Châu cũng xảy ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/664402/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.