“Cái này không quan trọng…” Đàm Tiếu gãi đầu, “Xinh xắn, vóc dáng đẹp là được, tuổi tác gì gì đó thật ra không sao cả.”
Sắc mặt Bạch Ấu Vi trầm xuống.
Thầy Thừa vội trấn an: “Hồng phấn khô lâu (1),vẻ bề ngoài chỉ là tạm thời, người phụ nữ quan trọng nhất là nội tâm, tâm hồn đẹp mới là vẻ đẹp thật sự…”
(1) Hồng phấn khô lâu 红粉 骷髅 – Hồng phấn ý chỉ người phụ nữ xinh đẹp, khô lâu có nghĩa là bộ xương/đầu lâu của con người đại diện cho sự khủng bố, đáng sợ. Đây là một cụm từ cổ của Trung Quốc có ba tầng hàm nghĩa: Một, chỉ người phụ nữ xinh đẹp lợi dụng nhan sắc mê hoặc đàn ông, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của chính mình. Hai, chỉ người phụ nữ có vẻ bề ngoài xinh đẹp, nhưng trong nội tâm hung ác khiến người ta sợ hãi. Hàm nghĩa thứ ba là nếu dùng ánh mắt đúng sai quan sát mỹ nữ sẽ đánh mất sự mê luyến của mọi người dành cho sắc đẹp, cảnh cáo mọi người mỹ nữ cuối cùng sẽ hóa thành bộ xương khô.
“…” Mặt Bạch Ấu Vi càng âm trầm hơn.
Thẩm Mặc ở một bên nở nụ cười không tiếng động, đề tài càng lúc càng lệch lạc đến anh không kéo lại nổi
Mọi người đang trò chuyện. Lúc này, một đứa bé trai cẩn thận từng chút một đi tới từ cách đó không xa, có lẽ thấy bầu không khí họ tán gẫu không tệ, đúng lúc chen vào lên tiếng:
“Xin hỏi… Các người cần mua bản đồ không?”
Tất cả quay sang.
Bé trai rất nhỏ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/664737/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.