Liên tiếp bê ra bốn cái nệm, có loại đơn, có loại cho hai người.
Bạch Ấu Vi không muốn.
Cô không thích ngủ trên nệm quá mềm, như vậy càng ảnh hưởng đến việc cô giữ cơ thể cân bằng. Do đó, cô tìm Đàm Tiếu muốn một cái nệm bông rất dày để trải bên trong lều.
“Nệm hai người bê ra không để vừa lều vải.” Bạch Ấu Vi nhắc nhở Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân.
Đàm Tiếu không cho là đúng, “Không để vừa thì cứ ngủ như thế.”
Bạch Ấu Vi liếc mắt, “Nếu trời mưa thì sao?”
Đàm Tiếu ngẩng đầu nhìn trời, “Không thể nào…”
“Quên đi, tùy cậu.” Bạch Ấu Vi lười quản anh ta, tự mình chui vào trong lều.
Cô chọn khách sạn vì cô không thích ngủ ở nơi không có tính riêng tư. Do đó, cô tuyệt đối không thể màn trời chiếu đất giống như Đàm Tiếu, ít nhất cô cũng có lều riêng.
Hơn nữa, ở gần khách sạn, rửa mặt hay đi vệ sinh đều tiện hơn.
Huống chi không chỉ sử dụng giường, đệm, gối trong khách sạn. Bình thường các khách sạn hay đặt một ít thức ăn, túi trà, túi cà phê vân vân cho khách hàng lựa chọn, đều là vật tư có thể dùng được.
Nhóm người bên kia nhìn thấy Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân mang ra dọn vào thì động lòng.
“Anh Nghiêm, chúng ta có nên lấy mấy bộ khăn trải giường không?” Chu Xu mở miệng hỏi Nghiêm Thanh Văn.
Cô khoảng 20 tuổi, mặc áo thể thao màu đỏ nhạt. Vì chạy bôn ba mấy ngày, quần áo cô hơi bụi bẩn nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn óng ánh như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/664818/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.