Bất kể chém, chặt hay đâm, tất cả vô dụng!
Tên Công tước này giống như tường đồng vách sắt! Mặc kệ công kích bộ phận nào của cơ thể, hắn giống như không biết đau nhức! Dù cho tạo thành một chút tổn thương cũng khép lại rất nhanh!
Đừng nói làm hắn bị thương, hiện tại các cô không thể ngăn cản được hắn!
Vu Á Thanh và Tô Mạn dừng lại khoảng ba giây, Công tước đã kéo Trình Thiến đến tầng ba —
Lúc chạm chân đến tầng ba, Trình Thiến đang hấp hối đột nhiên phát ra tiếng kêu to vừa tựa như khóc vừa như gào thét!
Như đòn phản kháng cuối cùng trước khi chết, hai mắt cô trợn tròn, quay người, dùng hết sức lực ném hai hạt trân châu vào Công tước!
Hai hạt trân châu, một hạt bị Công tước tránh thoát, một hạt đập vào vai hắn.
Cơ thể Công tước bởi vì đau đớn mà run rẩy hai cái, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, sau đó kéo cô, tiếp tục đi phía trước!
“Vì sao…” Trình Thiến không chấp nhận được kết quả như vậy, “Vì sao không nổ tung… Vì sao không nổ tung?! Vì sao a a a a!!!”
Chu Xu chạy theo cũng không cam tâm, một lần ném ra ba hạt trân châu!
Thần may mắn không ở bên cô.
Hạt trân châu không mang hiệu quả nổ tung chỉ làm Công tước cảm thấy đau đớn, không tạo thành vết thương thực chất.
Hắn kéo Trình Thiến càng chạy càng nhanh.
Cô dâu lê lết trên đất đang gào khóc! Đang cào xé! Giãy giụa!
Thậm chí cô hận không thể cắn đứt cánh tay chảy máu đầm đìa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/665201/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.