“Ở.” thầy Thừa chỉ chỉ phương hướng phòng ngủ, “Ở trong phòng ngủ cùng Vi Vi ấy.”
Bước chân Thẩm Phi chậm lại, hoài nghi mình nghe lầm, ngạc nhiên nhìn về phía thầy Thừa: “Hả?”
Thừa Úy Tài như thể không phát hiện vẻ mặt anh khác thường, một bên cằn nhằn quét dọn, một bên khuyên nhủ anh: “Nếu không tối nay cháu hãy đến! Hai đứa vừa ngủ, để hai đứa ngủ thêm một lúc… Vi Vi vừa ra khỏi trò chơi, anh cháu canh giữ mấy ngày ở bãi đỗ xe cũng mệt mỏi…”
Thẩm Phi: “Anh cháu và Bạch Ấu Vi ngủ chung một phòng?!”
Giọng anh cao vút, cuối cùng thầy Thừa nhận ra, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Sao thế?”
Giọng nói khó hiểu, như thể không rõ chuyện Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi ngủ chung một phòng có gì kỳ lạ.
Thầy Thừa nói: “Hai đứa luôn ngủ chung…”
“Hai người bọn họ vẫn ngủ chung?!!”
Biểu cảm Thẩm Phi càng vặn vẹo, giọng nói căng như dây đàn, the thé!
Thầy Thừa bị phản ứng của anh làm hoảng sợ, rất sợ anh suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: “Không phải… Tiểu Trầm, cháu đừng hiểu lầm, anh cháu để tiện chăm sóc cho Vi Vi, dù sao chân Vi Vi không tiện…”
“Cho dù không tiện cũng không cần thiết ngủ chung một phòng!” Thẩm Phi không thể nhẫn nhịn nữa, bước mấy bước tới trước cửa, giơ tay gõ cửa rầm rầm!
Cửa phòng mở rất nhanh.
Thẩm Mặc nhíu mày đứng ở cửa, sắc mặt bình tĩnh.
Thẩm Phi rất kính sợ người anh họ này, âm thanh lập tức yếu đi bảy, tám phần, vo ve nói: “Anh… tại sao anh, ngủ chung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/665229/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.