Ánh trăng dần dần ảm đạm, ánh sáng phá vỡ bóng tối, nghiêng xuyên qua cửa sổ nửa mở, chiếu vào đầu giường của Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh mở to mắt, nâng bàn tay, che ánh mặt trời chói mắt. Ánh mặt trời chui ra từ khe hở ngón tay của cô, chiếu vào trong mắt.
Cô híp mắt, xoay người ngồi dậy, duỗi tay sờ trên giường. Bên cạnh giường đã trống không, vốn nên ngủ ở bên người cô là Minh Châu, đã không thấy bóng dáng.
“Hỏng rồi, hỏng rồi, ngủ quên!” Ý thức của Ngu Phương Linh lập tức tỉnh không ít, đột nhiên phản ứng lại, nơi này không phải là chỗ tiểu viện Hà Phong nhóm con tin cư trú, mà là viện Mẫu Đan của Bách Lí Triều Hoa.
Cô chạy nhanh cầm lấy quần áo ở đầu giường, luống cuống tay chân mà mặc vào.
Từ khi cô xuyên vào thân thể của Liễu Uyển Âm, vẫn luôn ghi nhớ thân phận con tin của mình, không dám ngủ quên, mỗi ngày đều rời giường từ sớm, tới chỗ ma ma chưởng sự nhận việc.
Cẩn thận chặt chẽ như thế, ở tiểu viện Hà Phong chưa bao giờ xảy ra sai lầm, làm sao chỉ mới đến viện Mẫu Đan này ngày đầu tiên, đã ngủ quên.
Chắc do tối hôm qua ngủ muộn, lại qua lại bôn ba giữa tiểu viện Hà Phong cùng viện Mẫu Đan, tiêu hao quá nhiều thể lực, thế cho nên mỏi mệt, lập tức ngủ quay tít, quên cả giờ rời giường.
Ngu Phương Linh mặc xong quần áo, lấy tốc độ nhanh nhất của cuộc đời rửa mặt chải đầu một lần, mở cửa phòng, chuẩn bị đi tìm Bách Lí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-cong-tu-hac-hoa-chua/1754031/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.