Thẩm Thanh Nhiên sốt ruột như kiến trên chảo nóng, cậu quay tròn trong cái hố nước rộng một mét vuông, rất muốn rút ra một mảnh giấy để phân tích lợi hại.
Thời gian không chờ đợi ai, nếu trì hoãn thêm, Tiết Phỉ Phong sẽ đi xa, dù cậu có la hét đến khản cổ cũng không ai nghe thấy, chỉ có thể chờ thợ săn đến thu dọn thi thể.
Mạng sống quan trọng.
Cậu còn gánh trên vai hệ thống, không chỉ một mạng sống, ví dụ như trên đó có mười mạng chó.
Thẩm Thanh Nhiên quyết định nhanh chóng, hét lên: "Cứu mạng! Lý Phong! Ta rớt xuống hố!"
Ban đầu giọng nói của cậu run rẩy, còn có ba phần do dự, không thể quay đầu lại, sau đó trở nên thành thạo, như muốn gào vào tai Tiết Phỉ Phong, sống chết ra sao, bão tố cuồng phong, dù gì trước tiên phải thoát khỏi cái hố bùn lạnh lẽo này đã.
"Cứu ta—"
Tiết Phỉ Phong dừng lại một chút, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Hắn nghe thấy giọng của đường ca, nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát.
Đường ca không phải việc của hắn! Hắn đang gấp rút tìm Thẩm Thanh Nhiên, gặp thần giết thần, gặp ma giết ma, ngay cả khi Bắc Tuệ công thành tấn công, hắn cũng không buồn nhíu mày.
Thẩm Thanh Nhiên nín thở, mười ngón tay siết chặt, ngẩng đầu ngoan ngoãn chờ Tiết Phỉ Phong xuất hiện, suy nghĩ nghiêm túc về cách nào có thể giảm bớt sự tức giận của Tiết Phỉ Phong. Cậu sốt ruột đến mức chuột rút bắp chân, chỉ có thể chuyển sang tư thế ngồi xổm.
......
Sao vậy?
Sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-cung-khong-bi-phu-quan-bo-roi/1673522/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.