Chỉ là ngựa kéo xe cuối cùng vẫn không chạy nhanh bằng ngựa chở người.
Qua một nén hương, ngựa hí lên, hóa ra đã kiệt sức, không chạy nổi nữa. Xe của Diệp Diệu An cuối cùng bất đắc dĩ dừng lại.
Diệp Diệu An nín thở, kéo chặt chiếc mũ chóp, lén nhìn ra bên ngoài.
Triệu Thường xuống ngựa, vẻ mặt cung kính chờ người đến, xem ra đối phương có lai lịch không nhỏ.
Bốn năm con tuấn mã cao lớn trong nháy mắt đã đến trước xe, người trên ngựa ghìm cương mạnh, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau, mới vừa vặn dừng lại được.
Ngựa đã chạy mệt, không kiên nhẫn mũi phì phì, thở ra mùi tanh hôi. Người đến thấy Triệu Thường hành lễ với mình, cũng xuống ngựa. Lễ nghĩa đã đủ, lời nói lại không cho cự tuyệt: "Mời cô nương xuống xe."
"Trương đại nhân, trong xe là phu nhân của Lý Chưởng ấn, ngài chặn xe như vậy, không ổn lắm đâu." Triệu Thường mặt vẫn tươi cười, người lại tiến lên một bước, chắn trước xe.
Diệp Diệu An nghe thấy lời này, trong lòng kinh hãi, nhìn kỹ lại, người đến dáng người cao lớn, bụi đường không làm giảm đi vẻ tuấn tú, quả nhiên là Trương Bỉnh Trung.
Hồng Ngọc thấy dáng vẻ nàng căng thẳng, tò mò cũng muốn nhìn ra ngoài rèm. Diệp Diệu An đột nhiên đứng dậy, túm chặt vạt áo sau của nàng ấy, kéo nàng ấy trở lại, cả hai cùng co rúm vào góc sát ván xe. Hồng Ngọc nghi hoặc, vừa định mở miệng, lại thấy Diệp Diệu An vội vàng ra hiệu im lặng, bèn ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trương Bỉnh Trung cưỡi ngựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-hoa-xuong-cuop-dau-chua/2719800/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.