Ngu Kinh vẫn luôn nhộn nhịp phồn hoa suốt trăm năm không thay đổi. Phía bắc là hoàng thành, phía tây là phố Thủy Lăng, phía nam là những con ngõ nhỏ, và phía đông là chợ nhộn nhịp. Dòng sông Kim Phấn uốn lượn quanh thành, trong Phong Nguyệt lâu là tay áo đỏ tung bay.
Mộc Cảnh Tự ngồi trên xe ngựa Kha phủ, chìm vào một cơn suy tư mà chính mình cũng không thể nói rõ. Nếu như Kha Hồng Tuyết báo trước, dù là con đường núi song hành dưới ô trước khi thi, hay buổi sáng chia tay sau khi thi, Mộc Cảnh Tự nghĩ rằng mình cũng sẽ không đồng ý lời mời có phần quá trớn của hắn. Nhưng hắn lại xuất hiện vào lúc đó, cả ngọn núi im lặng, tuyết mùa đông gần như phủ lại mọi màu sắc, người này đi rồi lại trở về, mang theo nụ cười và ánh mắt nóng bỏng xuất hiện trước mặt y, nói rằng hoa mai dưới chân núi đã nở.
Mộc Cảnh Tự nghĩ, mình rất khó từ chối. Không chỉ vì hoa mai, mà còn vì mùa đông độc nhất vô nhị này.
Bốn mùa trong năm, hoa nở hoa tàn, ngày nào chẳng phải là ngày đẹp của cảnh tự lương thần *đây?
("景序" (cảnh tự): Có thể hiểu là phong cảnh và thời gian.
"良辰" (lương thần): Nghĩa là thời gian tốt đẹp hoặc những khoảnh khắc đẹp.
Kết hợp lại, "景序良辰" thường ám chỉ những khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống, những thời gian và cảnh vật tuyệt vời, và thường được dùng để tôn vinh vẻ đẹp của tự nhiên và những khoảnh khắc quý giá trong cuộc sống.)
Y quay đầu, thấy Kha Hồng Tuyết đang pha trà trên chiếc bàn nhỏ, mỉm cười rót cho y một tách trà Đại Hồng Bào của núi Vũ Di, dịu dàng nói: "Nhà ta có hơi nhiều tiểu viện, ông nội lại thích yên tĩnh, thường ngày nếu không đi Quốc Tử Giám, thì ở trong thư phòng, rất ít khi ra ngoài. Tuy rằng số lượng người hầu trong nhà nhiều hơn của người thường một chút, nhưng nói chung cũng không làm ồn người khác. Học huynh nếu không thích bị quấy rầy, cứ báo trước với sai vặt hầu hạ, ngoài ba bữa cơm mỗi ngày, họ sẽ không làm phiền huynh nữa.”
Mộc Cảnh Tự: "......”
Hắn thậm chí còn sắp xếp chuyện này cho y.
Mộc Cảnh Tự ngồi trong xe ngựa, chậm rãi dùng ánh mắt đánh giá Kha Hồng Tuyết.
Người sau đối diện với y, môi luôn nở một nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng vô hại lại dịu dàng.
Mộc Cảnh Tự cuối cùng nhận ra: Người này là cố ý.
Chính mình biết rõ, nếu Kha Hồng Anh mời sớm, y nhất định sẽ không xuống núi cùng hắn đón năm mới, A Tuyết cũng rất rõ ràng. Chính vì hiểu điều này, nên cố tình lánh mặt một thời gian, rồi lại làm như không có gì thân thiết tiếp cận, che ô cho y. Dưới ô dịu dàng nói rằng đường xa, chú ý sức khỏe, rồi nói với Mộc Cảnh Tự rằng họ sẽ không gặp nhau trong dịp Tết. Vì không gặp được nên trước khi đi tặng một chiếc cổ áo lông thỏ làm kỷ niệm... tương tư cũng được, an ủi cũng được, dù sao cũng không phải là món quà đứng đắn.
Người này rõ ràng đã tính toán kỹ lưỡng, mỗi bước đều dự đoán được khung cảnh hiện tại, mỗi lời nói đều làm nền cho câu hỏi trước tiếng gió núi và chim hót. Hắn chắc chắn rằng mình sẽ không từ chối vào lúc đó.
Dù Mộc Cảnh Tự đã đoán trước và suy luận rất nhiều về Kha Hàn Anh hiện tại, cũng khó mà nghĩ rằng hắn lại giỏi điều khiển lòng người đến mức này.
Mộc Cảnh Tự hiếm khi, nảy sinh một chút tức giận mỏng manh gần như không có đối với Kha Hồng Tuyết.
Nhưng ý cười của Kha Hồng Tuyết không thay đổi chút nào, thậm chí còn có chút ngạc nhiên nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Học huynh, huynh sẽ không muốn quay về bây giờ chứ?”
Mộc Cảnh Tự: "..." Vậy nên chút tức giận mỏng manh đó giống như đánh vào bông gòn, không biết phải làm sao để trút giận.
Kha Hồng Tuyết đẩy chén trà đến trước mặt y, cười nói: "Cũng đừng giận ta có tâm kế, nếu không như vậy, huynh nhất định sẽ không chịu về nhà với ta.”
Hắn nói thẳng thắn như vậy, Mộc Cảnh Tự lại đờ đẫn một lúc.
Kha Hồng Tuyết kéo rèm xe, cảnh tượng phồn hoa của Ngu Kinh lập tức hiện vào mắt Mộc Cảnh Tự.
"Huynh đã đón Tết nhiều năm ở phương Nam, giờ đến kinh thành, không đón Tết ở phương Bắc một lần chẳng phải đáng tiếc sao?" Kha Hồng Tuyết quay đầu, nhìn Mộc Cảnh Tự cười: "Học huynh, huynh nói có phải không?”
Bên ngoài xe là khói lửa nhân gian, bên trong xe là thiếu niên tung hoành.
Ánh mắt Mộc Cảnh Tự dừng lại trên khuôn mặt mang theo ý cười của Kha Hồng Tuyết, chút tức giận cuối cùng cũng tan biến.
Y nghĩ, A Tuyết nói đúng.
Đúng là đáng tiếc.
Mộc Cảnh Tự rời mắt, lạnh lùng hỏi: "Hoa mai thực sự nở rồi sao?”
Kha Hồng Tuyết ngơ ngẩn một giây, lập tức nở nụ cười: "Đương nhiên nở rồi, ta dẫn huynh đi xem.”
-
Đại thiếu gia hầu như chưa từng dẫn ai về phủ ở, quản gia thấy xe ngựa xuống thêm một người, thậm chí còn do dự một lát.
Khi xác nhận người này thật sự sẽ ở lại trong phủ một thời gian, ông mới bình tĩnh lại, hỏi thiếu gia sắp xếp cho ở đâu.
Kha nào đó không từ bỏ ý đồ xấu, gan sắc dục tày trời, hỏi Mộc Cảnh Tự một câu: "Học huynh có muốn ở trong viện của ta hay không?"
Mộc Cảnh Tự liếc mắt một cái, chưa kịp lên tiếng, Kha Hồng Tuyết lập tức quay sang quản gia: "Dọn dẹp viện Thần Hi.”
Mộc Cảnh Tự nghe thấy tên viện, lông mày hơi nhíu lại, nhưng phát hiện lần này Kha Hồng Tuyết không thèm nhìn y, tự mình đi tới bên quản gia dặn dò điều gì đó, rõ ràng bày ra dáng vẻ "Ta đã nhượng bộ rồi, dù học huynh nói gì ta cũng không nghe.”
Mộc Cảnh Tự có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.