"Đúng, em đúng là một kẻ súc sinh. Em không thể kiểm soát nổi bản thân mình."
Lục Thi Mạc nói với giọng run rẩy. Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Tiết Đồng, cô càng thêm căng thẳng. Máu dồn lên đầu, tai bắt đầu ù, cô siết chặt tay Tiết Đồng, như thể đang tự tiếp thêm can đảm cho mình.
Huyết áp tăng cao khiến Lục Thi Mạc cau mày.
Cơn đau nhói từ màng nhĩ truyền tới.
Cô cố gắng đè nén cảm giác như đầu mình sắp nổ tung. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vụ hỏa hoạn lớn, hai người đã chết và viên đạn cô b*n r*. Ngọn lửa giận dữ đã bùng lên từ trong lòng cô, thiêu rụi toàn bộ căn phòng bệnh, ngọn lửa lan tới rèm cửa, phủ kín ô cửa sổ có khung sắt, biến thành cánh cổng lò lửa khổng lồ.
Cô lao vào.
Lao vào giữa ánh nhìn sững sờ của đám đông, gồm ba mẹ, bà ngoại, đồng nghiệp. Cô chỉ nắm tay Tiết Đồng, đứng giữa đống hoang tàn bị phá hủy, nhìn họ gào thét, phẫn nộ.
Trên vai cô, bó củi dành cho hiến tế cháy rực.
Cứ để cháy đi.
Cô không muốn chơi trò mập mờ lang thang này với Tiết Đồng nữa. Cô không muốn dập tắt những tia lửa nhỏ này, không muốn mãi dậm chân tại chỗ. Cô muốn cùng Tiết Đồng lao ra khỏi biển lửa mênh mông.
Họ thấu hiểu nhau đến mức không cần ngôn từ.
Họ sẽ giống như khi diễn tập, không ngần ngại bóp cò súng về phía đối phương, giống như đã diễn qua hàng ngàn lần. Viên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-khoi-hanh-ngu-te/2876076/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.