Hàng Tiểu Thời hớn hở ra mặt: "Cảm ơn lời khen nhé."Hoa đăng mới thắp rạng ngời, sao trời lung linh sáng tỏ.
Hàng Tiểu Thời rúc trong góc tường, ngó từng đoàn người hối hả lướt qua Thôi Ngọc Dao. Hắn thầm cầu nguyện, chỉ mong ai đó bố thí vài lượng bạc vụn chôn cha cho cô, rồi tống cổ bông hoa trắng nhỏ này trước khi mình lên cơn hành thiện.
Song, hắn trông mòn con mắt, chờ hoài chờ mãi, tận đến khi tên mãi võ đã đập tảng đá thứ ba, nghệ nhân phun lửa thổi ra biết bao con rồng, gánh hàng rong dần dần vơi hết. Con buôn cầm túi bạc rủng rỉnh, khoái trá dọn quán nhưng chẳng ai đáng tin cứu cô.
Hàng Tiểu Thời tuyệt vọng nghĩ, xem ra không né được tối nay rồi.
Bất mãn và phản kháng trong lòng chảy ngược thành sông, Hàng Tiểu Thời trông cô gái váy trắng cách mình không xa, nhìn sao cũng ngứa mắt cực kỳ. Hắn cân nhắc hồi lâu mới cắn chặt răng, xoay người định chuồn lẹ.
025 ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Thời, cậu không sợ điện giật à?"
"Sợ chứ, sợ xỉu luôn nè, nhưng ta không muốn bị cốt truyện dắt mũi."
Hàng Tiểu Thời ưỡn thẳng lưng, cả người căng cứng, lề mề nâng chân rồi hất hất mũi chân mấy cái, dè dặt mò mẫm về phía trước.
Hắn căng thẳng đến độ giọng run run, mồm lải nhải: "Thử xem sao. Cùng lắm bị điện giật thoáng qua thôi, bị giật nhiều đâm quen. Ngài 025 à, ta đã từng chết một lần, ngài không hiểu được cảm giác đó đâu. Dù sao ta không muốn tuân theo khuôn phép nữa, bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-long-ngao-thien-khong-vui/284305/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.