Hoắc Sơ nghẹn một hơi suýt nữa không thở ra được, nhìn Mẫn Đăng cạn lời cứng họng.
Hai người cứ chằm chằm trừng cả buổi như thế.
Vẫn là Hoắc Sơ không chịu được, bất đắc dĩ cười: “Mắt to không tầm thường nha.”
“Hả?” Mẫn Đăng chớp chớp mắt.
Hoắc Sơ: “…”
“Cố ý phải không.” Hoắc Sơ suýt nữa bị cậu chớp lên lửa.
“…Hả?” Mẫn Đăng lại chớp.
“… Ngủ ngon.” Hoắc Sơ nhận thua.
“… Ngủ ngon.” Mẫn Đăng thấy Hoắc Sơ không có chuyện khác, cũng ngờ vực cởi dép lên giường.
Đèn lớn trong căn phòng bị tắt, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường.
Mẫn Đăng nghiêng người sang, Hoắc Sơ bên cạnh hôm nay lại quay sang bên khác ngủ, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng.
Cậu nhìn mãi nhìn mãi lại dần dần che giấu hơi thở.
Hoắc Sơ mặc áo ba lỗ, lúc này nằm nghiêng. Chăn chỉ đắp đến hông, cơ bắp mượt mà có lực lộ ra ngoài được ánh đèn phủ lên một lớp màu mật ong nhàn nhạt.
Bả vai dựng tùy ý đến đầu ngón tay đều lộ ra quyến rũ.
Mẫn Đăng nhìn một chút, ánh mắt dừng lại trên xương bả vai nổi lên sau lưng Hoắc Sơ.
Mẫn Đăng nuốt từng ngụm nước bọt, cổ bắt đầu nóng lên, cậu duỗi tay gãi gãi.
Ngón tay lạnh lẽo làm tê cả cổ.
Mẫn Đăng không tự chủ run lập cập, mắt càng ngày càng dời không ra, tay cũng vô thức nắm chặt mép gối.
Hoắc Sơ đột nhiên xoay người lại, Mẫn Đăng giật nảy mình, nhanh chóng nằm thẳng.
Tay túm mép gối yên lặng cuộn tròn, liều mạng kìm nén tiếng thở dốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/458969/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.