Sau khi trở lại Paris, Lương Tư nằm liệt giường hai ngày. Chiều ngày 11, cô mặc áo phông và quần short, đeo laptop trên vai, đến trường gặp giáo sư hướng dẫn mà ba tháng chưa gặp. Giáo sư hướng dẫn của cô là một nữ giáo sư chưa đến 60 tuổi, họ Dubois, tính tình hòa nhã nhưng nghiêm khắc, bắt đầu hướng dẫn luận văn cho Lương Tư từ khi cô học thạc sĩ. Lương Tư lấy nam châm tủ lạnh và sô cô la ra, “Madame, em mua chút quà nhỏ cho ngài ở Sicily.” “Cảm ơn,” giáo sư nhìn cô, cười nói, “Nhìn là biết, em đã hứng trọn ánh nắng Địa Trung Hải rồi.” Sau chín ngày, da mặt và tay của Lương Tư đều đã rám nắng. Cô nói: “Sicily nóng thật sự.” Giáo sư: “Đương nhiên rồi, đó là Sicily mà.” Sau khi hàn huyên, giáo sư đi thẳng vào chủ đề, nói những điều không khác với hai vị giáo sư trước đó, “Tư, em có thể bắt đầu viết rồi. Em không cần bắt đầu từ lời nói đầu, như mọi người nói, lời nói đầu là phần hoàn thành cuối cùng của luận án tiến sĩ. Em có thể chọn phần mà em cảm thấy hứng thú, ví dụ như chủ nghĩa siêu thực và giới tính, chương này em rất am hiểu. Có lẽ sau này sẽ xóa bỏ và viết lại, nhưng quan trọng là ‘sáng tác’.” Lương Tư: “Vâng.” Nói xong về đề cương, cô đưa cho giáo sư xem một email, là thông báo nộp bản thảo cho một hội nghị học thuật, chủ yếu thảo luận về mối quan hệ giữa nghệ thuật đương đại và phân tâm học. Nó có liên quan đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-paris-co-mua-hach-dao/2790125/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.