Tối thứ Tư, Lương Tư tắm rửa xong, nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, gọi điện thoại cho Thanh Trạch. Cô nhẩm tính sơ qua, hôm nay cô đứng từ 8 giờ rưỡi sáng đến 6 giờ rưỡi chiều, giữa trưa có ngồi xuống ăn cơm nghỉ ngơi nửa tiếng, nhưng trên đường về tàu điện ngầm lại phải đứng thêm một tiếng rưỡi nữa. Kiệt sức. “Phiên dịch thế nào rồi? Không làm khó cô giáo Lương chứ?” Thanh Trạch ở đầu dây bên kia hỏi. “Không có, mọi thứ đều ổn,” Lương Tư nhắm mắt nói, “Chỉ là hơi mệt một chút.” “Vậy tối mai anh đến đón em tan làm, mời cô giáo Lương ăn ngon.” “Được, ngày mai hội chợ 5 giờ rưỡi đóng cửa, em chắc phải giúp ông chủ sắp xếp lại kính mắt, chắc 7 giờ là xong.” “Vậy anh sẽ đến lúc 7 giờ, muốn ăn gì nào?” “Lẩu.” Nói chuyện điện thoại xong, Lương Tư thở dài một tiếng, vươn vai. Mọi thứ cũng ổn gì chứ. Chẳng có gì ổn cả. Trong mắt Tề tổng, người có bằng cấp chỉ tốt nghiệp tiểu học nhưng hiện tại thu nhập hàng trăm vạn, thì Lương Tư, một “nữ tiến sĩ” không có tiền, chỉ có thể bị ông ta lên mặt, mỹ miều gọi là “giao lưu với tiến sĩ”. Suốt ba ngày, Lương Tư khi có khách hàng thì làm phiên dịch, bưng trà rót nước, giới thiệu sản phẩm, khi không có khách thì lau kính mắt, nghe Tề tổng truyền thụ kinh nghiệm sống đầy nhiệt huyết của ông ta, lại thường xuyên bị ông ta trêu chọc một cách hài hước: “Tiểu Lương, cô học đến tiến sĩ rồi, sao không đeo kính?” “Người ta nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-paris-co-mua-hach-dao/2790175/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.