Thẩm Tri Huyền nhắm mắt, Yến Cẩn liền không kiêng dè gì nữa, khẽ hít một hơi, đáy mắt lờ mờ nổi lên một tầng đỏ đậm nhàn nhạt, linh lực cuồn cuộn không ngừng độ lên người Thẩm Tri Huyền, tưới nhuần gân mạch đã lâu không được thư giãn của y.
Sau khi Thẩm Tri Huyền khôi phục lý trí, đã có thể kiềm không cho tay mình đập loạn, Yến Cẩn thoáng buông lỏng tay, ngược lại nắm một tay của y vào lòng bàn tay.
Tay Yến Cẩn quá ấm, lực đạo vừa phải, khiến Thẩm Tri Huyền rất có cảm giác an toàn, y theo bản năng lật tay nắm tay Yến Cẩn, nắm chặt như người chết đuối vớ được cọc.
Cơ thể Thẩm Tri Huyền quá yếu, Yến Cẩn sợ một lần truyền độ linh lực quá nhiều thì y sẽ chịu không nổi, chờ Thẩm Tri Huyền gần như trở lại bình thường, liền chậm rãi thu linh lực lại, thoáng rời khỏi trán của y.
Khoảng cách quá gần, Yến Cẩn rũ mắt một cái, là có thể thấy rõ môi của Thẩm Tri Huyền, vì chuyện này mà hơi khô, và nhợt nhạt.
Có lẽ là Thẩm Tri Huyền rất mệt, nên vẫn chưa mở mắt, hàng mi dài khẽ run, hô hấp nặng nề. Yến Cẩn nhìn y chăm chú trong chớp mắt, cuối cùng nhịn không được, lặng lẽ đến gần, kiềm chế lại ẩn nhẫn hôn lên môi y một cái.
Vừa chạm vào đã tách ra, nhẹ nhàng như làn gió mát thổi qua những cánh hoa mềm mại, nhanh đến mức khiến người cảm thấy đó chỉ là ảo giác.
Thẩm Tri Huyền chỉ cảm thấy trên môi như bị thứ gì đó âm ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-su-ton-cung-gian-nan-cau-sinh/2510998/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.