Nghe vậy Doanh Tử Khâm ngẩng đầu.
Cô trầm mặc nhìn anh hai giây, như có suy nghĩ: “Dạo này anh rất lạ.” Tuy trước đây anh cũn3g nói chuyện bằng
cách thức và giọng điệu này, với đứa bé một, hai tuổi cũng vậy.
Cô đã sớm quen rồi.
Nhưng mấy hôm nay, dườn1g như anh còn trắng trợn hơn.
Nếu nói trước đây là gấp đôi thì bây giờ là gấp mười.
Mắt Phó Quân Thâm sâu thẳm, con ngươi màu9 hổ phách nhạt dịu dàng như trăng.
Anh nâng mắt: “Hửm?” Chớp mắt tiếp theo, anh nhìn thấy cô gái không nhanh không chậm mà nâ3ng tay lên.
Ngón tay gạt những sợi tóc con trước trận anh ra, rồi đặt tay trên trán anh.
Nhiệt độ cơ thể cô vẫn luôn rất thấp8, tay cũng lạnh lẽo, nhưng độ ẩm thể này lại có sức mạnh thiêu cháy tất cả
khiến người ta không nhịn được mà lưu luyến loại ấm áp ấy.
Tròn năm giây, Doanh Tử Khâm mới bỏ tay xuống.
Vẻ
mặt cô không thay đổi gì: “Thử rồi, không sốt, có điều nóng hơn em một chút.” Phó Quân Thâm sững người.
Sau
đó anh rũ mắt, cười nhẹ, giọng chầm chậm mang theo chút mê hoặc: “Bạn nhỏ, thử ở đây ư?” Anh lười biếng nhìn
cô: “Bạo dạn một chút, anh không để ý đâu.” Phó Quân Thâm ngược lại biết chút chuyện trên mạng, có điều anh
không hề có bất kỳ hứng thú gì với Bảng xếp hạng nam thần quốc dân gì gì đó.
Chỉ có lain cảm thấy có hứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-thien-kim-lai-di-va-mat/1944396/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.