Trên mặt Mục phu nhân vẫn còn treo một nụ cười lạnh, những lời mỉa mai sâu cay mà bà ta định nói nghẹn ở trong
cổ họng.
Bà ta n3gẩng phắt đầu lên, lập tức biến sắc.
Cô gái mặt bộ đồ phẫu thuật thống nhất của bệnh viện, trang bị kín mít, chỉ để lộ ra một 1đôi mắt phượng.
Ánh mắt như tuyết, long lanh, rực rỡ.
Tất nhiên Mục phu nhân không nhận ra cô, nhưng bà ta nhìn ra đượ9c cô gái còn rất trẻ, có vẻ cũng chỉ lớn hơn
Mục Vũ Khê hai ba tuổi mà thôi.
Bàn tay cầm túi xách của bà ta thít chặt lại, bật3 cười: “Cô cứu? Cô tưởng mình họ Mộng chắc?”
Ngoài nhà họ Mộng ra, đầu còn gia tộc hay thế lực nào có thể bồi dưỡng ra một bác8 sĩ tuổi còn trẻ mà y thuật đã
cao siêu nữa?
Mục phu nhân lại quay sang nói với Mục Vũ Khê: “Cháu cứ chờ mà xem nhé, trình độ của mấy bác sĩ này không
chữa nổi cho anh trai cháu đầu, thím sẽ đợi cháu nhiều nhất là một ngày.”
Bà ta nhấc chân lên, không hề nhìn Doanh Tử Khâm, cứ thể đi thẳng xuống lầu.
Còn chưa đi đến cửa thang máy thì bà ta lại đụng phải một người trung niên mặc áo blouse trắng.
Người đàn ông trung niên này rất vội, không hề quan tâm đến Mục phu nhân, ông ta chạy thật nhanh đến trước
mặt cô gái, thái độ vô cùng kính cẩn: “Thần y Doanh.”
Bước chân của Mục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-thien-kim-lai-di-va-mat/1944518/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.