Editor: moonstruck.noir — Ba chữ ấy vừa thốt ra, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng. Chỉ còn âm bass nặng nề từ sàn nhảy tầng dưới vọng lên từng nhịp, chứng minh nơi này vẫn là một thế giới có âm thanh. Vẻ mặt Dương Hoa đầy khó hiểu, người lên tiếng trước lại là Văn Tự: "Ồ? Còn có cả nhân vật này sao?" "Chưa kể với anh hả?" Dương Hoa vỗ vỗ bụi trên tay, "Có lẽ không phải ai cũng thích đem chuyện đời tư ra nói, cũng dễ hiểu thôi." Lý Vũ Du cảm thấy mặt dây chuyền trong tay nặng tựa hai mươi cân. Cậu im lặng hồi lâu mới trả lời: "Tôi với đàn anh Trần Hồi, cũng đã lâu không gặp rồi." "Ồ, chia tay rồi à," Dương Hoa tỏ vẻ thấu hiểu, "Thế thì càng dễ hiểu." Ký ức mới là chất liệu dễ hoen gỉ nhất. Lý Vũ Du từng nghĩ rằng mình có thể mãi lưu giữ mọi khoảnh khắc thuộc về cậu và Trần Hồi. Dù sao thì anh ấy cũng là hình tượng sống động của những từ ngữ đẹp đẽ: dịu dàng, ân cần, ấm áp. Trong những ngày tháng ấy, mỗi câu nói của Trần Hồi đều mang sức nặng khó có thể xem nhẹ. Anh đã trao cho cậu biết bao lời hứa. Dẫu sau này những lời hứa ấy đều tan biến trong hiện thực, mất đi hết thảy ý nghĩa, thì ít ra chúng vẫn nên được mình ghi nhớ. Giờ đây chỉ còn mình có thể nhớ mà thôi. Tiểu Du , anh ấy thích gọi mình như thế, sau này anh sẽ đưa em đến bất cứ nơi đâu em muốn. Mặt dây chuyền bị người ta thẳng tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-van-on-chiet-chau/2978742/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.