Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, Trúc sầm mặt đóng chặt cửa phòng, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, một tay gác trên chiếc bàn tròn nhỏ đặt giữa phòng, ánh mắt lướt qua con Nụ đang run rẩy quỳ bò trên đất, bỏ ngoài tai tiếng khóc thút thít cùng lời van xin yếu ớt, lạnh giọng tra hỏi: "Nói! Cớ gì em lại ở trên giường cô Hai? Cô Hai bây giờ đang ở đâu?"
Con Nụ chắp tay không ngừng van lạy, gương mặt giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào cầu xin: “Mợ Ba ơi, con...!con không biết gì hết á...!mợ tha cho con đi mợ...”
Ô hay, lời giải thích vụng về hết chỗ nói.
Trúc vừa tức vừa buồn cười, ngay cả muốn tìm lí do để tha cho nó cũng chẳng tìm ra.
Chả nhẽ bây giờ cô nói nó mộng du, trong mơ nghĩ mình là cô chủ nhà giàu, rồi trèo lên giường chủ nghỉ ngơi quên mất thân phận của mình?
Cô dám nói, sợ là không ai dám tin.
Không khéo người ta còn tưởng cô điên rồi nên mới có thể nói ra mấy lời vô căn cứ như vậy.
Tiếng mưa bên ngoài thoáng chốc nhỏ dần, Trúc thở dài, theo bản năng nhỏ giọng lại, dò hỏi con Nụ: “Trước sau gì em cũng phải nói hết mọi chuyện ra thôi.
Thay gì đợi ông bà đến tra hỏi, không bằng em nói cho mợ biết trước, để mợ tìm cách giúp em.”
Con Nụ khóc lóc, liên tục lắc đầu, cắn môi không nói.
Trúc tiếp tục khuyên nhủ: “Nói là giúp em cũng không đúng.
Mợ chỉ muốn giúp cô Hai Hoa mà thôi.
Nếu em cứ cắn chặt răng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-vo-chong-cau-ba-bo-nhau-chua/355933/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.