Edit: Ling_, OhHarry
***
Phải bản lĩnh lắm anh mới có thể thốt ra thứ ngôn từ đầy nhẫn tâm bằng ngữ điệu thản nhiên nhường vậy.
Tôi nghiến răng: “Anh tưởng người bị ảnh hưởng chỉ có mình anh sao?” Nắm đấm trút xuống, sượt qua gò má của anh, dằn mạnh xuống sàn: “Làm đéo gì có ai mà không khổ? Đáng lẽ từ giờ về sau em sẽ được sống trong quãng đời hạnh phúc, nếu như không phải do anh bị mất trí nhớ, nếu như không phải do anh bị mất trí nhớ…”
Thì chúng mình đã ở bên nhau rồi.
Sức lực cứ kiệt quệ dần theo lời nói, tôi gục vai, lưng còng xuống, chẳng còn hơi đâu mà tranh cãi với anh.
Nước đọng trên tóc nhỏ giọt tong tỏng, đậu thành những hạt trai nác trên lồng ngực trần trụi của Tịch Tông Hạc. Anh im bặt, nhắm nghiền hai mắt suốt từ nãy đến giờ. Nhận thấy có điều không ổn, tôi vội vàng sấn lên, vỗ vào mặt anh mấy cái, hơi thở vẫn đều, hóa ra là ngủ thiếp đi rồi.
“***!”
Tôi tì trán lên vai anh, lẳng lặng duy trì tư thế này hồi lâu, ngoại trừ nhịp tim mạnh mẽ của anh, tôi chẳng còn nghe thấy gì khác. Tầm chừng mười phút sau, tôi mới thở dài, chậm rãi rướn thẳng lưng.
Tôi lấy tai nghe cất trong túi ra, lau vệt nước dính trên màn hình điện thoại rồi gọi cho Đường Lệ. Điện thoại vừa đổ chuông đã được kết nối ngay, chắc hẳn cô ấy đã phải lo lắng lắm.
“Alo? Thế nào rồi Tiểu Cố?”
“Chị Lệ, chị gọi điện cho trung tâm sinh sản, nhờ họ xác nhận tình trạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-qua-nhu-chet-roi/1364603/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.