Edit: OhHarry
***
Trời còn chưa rạng sáng nhưng tôi đã phải kéo theo chiếc vali 28 inch đi trên con đường núi heo hút không một bóng người hay xe cộ qua lại, kẹp dưới nách là một bức tranh sơn dầu tả tơi.
Một tiếng trước đó, Tịch Tông Hạc đã tuyên bố rằng anh không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa và ra lệnh cho tôi thu dọn đồ đạc, xéo đi ngay lập tức. Anh ấy giận thật rồi, thậm chí còn không duy trì được biểu cảm bình tĩnh mà bản thân đã rèn giũa suốt bấy lâu nay ở mức tối thiểu, gân xanh trên trán gồ lên, ánh mắt xua đuổi mang theo cảm giác gần như kinh tởm. Nếu tôi còn dám biện hộ thêm một câu, hay tự nhận rằng mình có tình cảm sâu đậm với anh thì có thể anh ấy sẽ xách cổ tôi ném thẳng ra khỏi cửa trong tình trạng khoác mỗi tấm ga trải giường.
Nhưng những lời Tịch Tông Hạc nói ra hoàn toàn là sự thật, tôi đúng là một thằng xảo trá. Chỉ vì một bản hợp đồng, chỉ vì không muốn mất đi những thứ đang nắm trong tay mà sẵn sàng làm ra hành động đê hèn tới mức lừa dối tình cảm của một tên đần.
Anh xé nát tờ hợp đồng kia rồi ném đống giấy vụn vào mặt tôi.
“Cố Đường, anh mới là người có tài diễn xuất tốt nhất đấy, anh chỉ đối xử tử tế với tôi vì tư lợi thôi.” Đôi mắt anh đỏ ngầu, buông tiếng thở dài, “Anh diễn tốt thật đấy.”
Tôi nín lặng, không còn gì để nói.
Từ lúc anh phát hiện ra bản hợp đồng cho đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-qua-nhu-chet-roi/1364619/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.