Edit: OhHarry
***
Dù đôi mắt đã nhắm nghiền nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn đang dõi thẳng vào mình của người kia, điều này khiến tôi phiền lụy vô kể.
Mấy mươi phút trôi qua, tôi vẫn trằn trọc không yên vì ánh mắt săm se của Tịch Tông Hạc. Đến khi không chịu nổi nữa, tôi mở bừng mắt, ngoái đầu về phía anh: “Không ngủ à, sao anh cứ nhìn em suốt thế?”
Người ấy chẳng hề bối rối khi bị tôi bắt tại trận, anh cứ nhìn tôi chằm chặp như vậy rồi hỏi: “Chúng ta từng nắm tay nhau khi đi dạo phố chưa?”
Tôi cau mày, thoáng ngỡ ngàng vì câu hỏi kỳ cục của anh, sao Tịch Tông Hạc không đá tôi xuống giường giường nhỉ.
“Cả anh và em đều là người của công chúng thì sao có thể nắm tay nhau đi trên phố được?” Tôi trả lời một cách thận trọng, nhưng nhìn vẻ khó hiểu đang hiển hiện trên gương mặt anh, tôi vội vàng gỡ gạc, “Nhưng anh sẽ nắm tay em ở nơi chỉ có riêng hai ta.”
Thật ra Tịch Tông Hạc chưa bao giờ nắm tay tôi, bất kể là ở nơi công cộng hay là chốn riêng tư. Vì không phải là một đôi yêu nhau đúng nghĩa nên những cử chỉ thân mật này chẳng thể áp dụng cho mối quan hệ giữa tôi và anh.
Trong quá trình thực hiện vật lý trị liệu, anh ấy cũng từng nắm tay tôi khi mới chập chững tập đi, nhưng đó chỉ là một vở kịch dựa trên bản hợp đồng của chủ thuê và người ở đợ với mục đích che mắt thiên hạ, chứ giữa chúng tôi chẳng hề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-qua-nhu-chet-roi/1364639/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.