Edit: OhHarry
***
Dù biết mình đang mơ nhưng tôi chưa thể tỉnh dậy ngay được.
Trong phòng bệnh lạnh lẽo, Cố Nguyên Lễ thì biệt tăm tung tích, tôi đưa Cố Nghê bé bỏng tới gặp mẹ lần cuối.
Mẹ tôi mở trừng mắt, nhìn mãi lên trần nhà như thể đang hướng về một cái gì đó xa xăm.
Bà gầy quá, cơ thể chỉ còn da bọc xương, hai má và đôi mắt đều hõm xuống.
Tôi nắm lấy bàn tay đang chậm rãi đưa lên của bà nhưng không dám dùng sức, vì chỉ cần gồng nhẹ thôi, tôi sợ mình sẽ làm gãy đoạn xương yếu ớt kia mất.
Bà thở mong manh, nói như đang mê sảng: “Cố Đường… Con đừng yêu nhầm người… Yêu sai người cay đắng lắm.”
Bà sắp đi rồi, tôi không ngờ đây là lời trăng trối mà bà dành cho tôi.
Tôi khóc lặng người, trả lời một cách lộn xộn.
“Con không yêu ai hết, con chỉ yêu mỗi mẹ với em thôi.”
Bà dặn mãi: “Cố Đường, đừng yêu nhầm người……”
Dường như điều này đã trở thành chấp niệm của bà, mọi sự hận thù và oán hận của bà với cuộc đời đều bắt nguồn từ chính điều này.
Tôi nắm tay bà thật chặt, nỗi hoảng sợ trong lòng mỗi lúc một bành trướng.
“Mẹ ơi, mẹ đừng đi mà, chúng con không thể sống nếu thiếu mẹ được.”
Thế nhưng sự níu kéo của tôi chẳng hề có tác dụng, mí mắt bà từ từ khép lại, có lẽ bà đang vô cùng mệt mỏi. Cố Nghê nức nở, nhào tới ôm chặt lấy bà.
Một lúc sau, tiếng máy đo nhịp tim vang lên một cách chói tai, tim bà đã ngưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-qua-nhu-chet-roi/1364652/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.