*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
* * *
"Vất vả rồi, ca sĩ của em."
* * *
[4.]
Ngòi bút chì thứ chín chọc thủng trang giấy, trời đã sáng. Trong tay vương vãi vài viên thuốc ngủ, đêm qua Khương Dĩ An không uống, để mặc bản thân đờ đẫn cả đêm.
Nửa bức tường được nắng sớm nhuộm một màu vàng óng, gió lạnh tràn vào phòng, khi Khương Dĩ An khôi phục tri giác từ trạng thái trống rỗng y bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, tay chân bủn rủn, cơn đau nhức nhối theo các khớp xương chạy dọc cơ thể. Y vịn bàn trà đứng dậy, loạng choạng đóng cửa sổ, kéo chặt rèm cửa, sau đó quay về nằm im trên ghế sopha, đắp chiếc áo khoác màu đen lên người.
Y cảm thấy hơi buồn ngủ, kim phút trên đồng hồ báo thức còn chưa quay xong một vòng thì điện thoại bàn trong nhà đã réo vang. Khương Dĩ An sợ tiếng chuông điện thoại, y bật dậy theo phản xạ có điều kiện, trốn trong một góc sopha, cảnh giác nhìn chằm chằm vào một khoảng không nào đó, ánh mắt rời rạc, hô hấp rối loạn.
Sau khi thông tin cá nhân bị lộ ra ngoài một cách ác ý, Khương Dĩ An không thể chịu nổi sự quấy rầy mỗi ngày. Đổi chuông điện thoại thành chế độ rung, rồi tắt tiếng, y không cách nào liên lạc với bạn bè
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-an/1044255/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.