Tay tôi cầm quyển truyện tranh vừa mới mua, đi trên con đường dành cho khách bộ hành sáng rực.
Hư phù…
Tối qua mất ngủ nghiêm trọng… Hàn Thừa Tầm tự dưng trở nên kỳ lạ không thể hiểu nổi! Tối hôm qua rốt cuộc là hắn ta muốn làm gì chứ? Chắc không là… muốn hôn tôi chứ? Á! Không thể nào! Doãn Đa Lâm, mày đang suy nghĩ lung tung gì đó? Không thể không thể! Đó là việc tuyệt đối không thể xảy ra! Trong mắt hắn ta tôi gần như là một đứa cùng giới tính, sao có thể muốn hôn tôi chứ?
Người mà tên đó muốn hôn, chắc là Thành Vũ Tuyết mới đúng chứ… nghĩ đến đây, tôi cười chua chát.
Đèn xanh sáng rồi, tôi chậm rãi qua đường. Lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ bên cạnh bỗng thắng két lại, tôi vô thức quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Khương Tải Hoán đang ngồi trong xe giơ tay lên vẫy tôi.
Hả? Nhìn thấy anh ta, tôi chợt bàng hoàng trong giây lát.
…
“Ha ha, thế giới này đúng là nhỏ quá, em nói xem có đúng không?” Khương Tải Hoán dừng xe bên đường, đi cùng tôi lên trên cầu Đông Hải.
“Xe đó là của anh hả? Nhà anh có tiền không tiêu vào đâu, lại mua xe gì thế! Thật lãng phí quá! Nếu là tôi thì đã quyên tặng tiền cho người nghèo rồi!” Tôi cố gắng chuyển đề tài, muốn để anh ta không có thời gian nhắc lại chuyện tôi thất tình hôm trước.
Đúng! Đúng! Làm như thế đi! Tốt nhất là làm cho anh ta ghét mình! Đừng đến tìm mình nữa mới được!
“Quyên tặng á? Sao em lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-cai-nao-co-nang-xau-tinh/1097896/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.